Cố Manh Manh hoàn hồn lại, vội cúi đầu nhìn xuống.
A Kiệt: “Tôi không phải là lừa đảo.
Tôi hy vọng cô có thể tin tôi! Như vậy đi, nếu cô không tin tôi, giờ tôi có thể gửi cho cô ảnh của tôi và Cố Vũ Đồng.
Cô ấy đang ngủ, tôi cũng có thể chụp đang ngủ của cô ấy.
Nếu cô nghỉ ngờ rằng tôi đánh cắp ảnh thì tôi có thể chụp ảnh cô ấy theo.
yêu cầu của cô.
Đương nhiên rồi, tôi không thể gọi cô ấy dậy, vì cô ấy không hy vọng tôi liên lạc với các cô.”
Cố Manh Manh cắn răng.
Cô trả lời: “Được anh gửi ảnh tôi xem thử.”
Vì vậy, đối với Có Vũ Đồng, Cố Manh Manh cảm thấy có lỗi.
Đúng lúc này, A Kiệt gửi tin nhắn: “Cô đã xem ảnh chưa?”
Cố Manh Manh trả lời: “Tôi phải giúp hai người như thế nào?”
A Kiệt gửi một tài khoản ngân hàng qua, nói: “Đây là tài khoản ngân hàng của tôi.”
Cố Manh Manh: “Được, anh cần bao nhiêu?”
A Kiệt: “Hai vạn?”
Cố Manh Manh: “Được rồi, ngày mai tôi sẽ chuyển tiền cho anh.”
A Kiệt: “Cảm ơn cô!”
Vừa nói đến đây, cửa phòng ngủ đã bị đẩy ra, Lục Tư Thần đi vào.
Cố Manh Manh thấy vậy thì vội tắt điện thoại di động của mình.
Đột nhiên, giọng nói không vui của người đàn ông truyền đến: “Muộn như vậy vẫn chơi điện thoại?”
Cố Manh Manh thu mình vào chăn, chỉ nhìn anh bằng đôi mắt đen láy.
Lục Tư Thần hừ giọng: “Đi ngủ ngay!”
Vừa nói xong, điện thoại của Cố Manh Manh lại rung lên một cái.
Bởi vì trong phòng rất yên