Có Manh Manh trừng anh.
Cô chu môi lên, bực bội nói: “Em đã bảo anh nhẹ chút.
Anh xem, anh nhìn miệng em này, giờ đau lắm, mai dậy chắc là sưng lên rồi!”
“Vậy sao?”
Lục Tư Thần nâng cằm, nhướng mày nói: “Nào, để anh xem!”
“Anh nhìn đi!”
Cố Manh Manh không nghĩ ngợi liền ngẳắng đầu lên.
Không ngờ, thứ chờ đón cô lại là nụ hôn của người đàn ông.
“ƯmI”
Có Manh Manh giãy dụa.
Lục Tư Thần thuận thế lật người đè cô xuống bên dưới.
Sự kinh hoàng hiện lên trong mắt Có Manh Manh.
Lục Tư Thần chỉ khẽ hôn chụt lên cái môi nhỏ của cô, cười nói: “Đừng lo, đêm nay anh sẽ không làm nữa.”
Nghe vậy, Cố Manh Manh mới thả lỏng dây thần kinh.
Cô than thở: “Lần nào anh cũng như vậy, lúc đầu đã nói là nhẹ thôi, kết quả là… kết quả…”
“Kết quả thế nào?”
Lục Tư Thần gặng hỏi.
Cố Manh Manh cắn môi: “Dù sao thì anh là kẻ xấu nhất!
Xấu nhát, xáu nhát!”
Lục Tư Thần không nhịn được cười.
“Đúng là cô nhóc ngốc nghếch!”
“Không thèm!”
Cô từ chối không chút do dự.
Cô không ngốc.
Lần trước vì tắm cùng anh, kết quả ngày đó cô nhìn mình trong gương.
Cái dáng vẻ đó… cô không dám nhớ lại!
“Được được, anh đi tắm trước.
Đừng ngủ quên.
Lát nữa anh xả nước cho em ngâm mình lát.” Lục Tư Thần Đình vỗ đầu cô qua chăn nói: “Nghe rõ chưa?”
“Biết rồi…”
Cố Manh Manh trả lời.
Lục Tư Thần nhìn bóng nhỏ trên giường lớn cười bất lực rồi xoay người đi vào phòng tắm.
Một lúc sau, từ bên trong vọng ra tiếng nước.
Cái đầu nhỏ của Có Manh Manh ngóc ra khỏi giường, đôi mắt lớn xinh đẹp đảo quanh.
Cuối cùng, ánh mắt cô lại rơi ra ngoài cửa sổ.
Cô đầu tiên là ngắn ra, sau đó kêu lên: “Trời ơi, vừa rồi chúng ta không kéo rèm cửa lại sao?”
Thực tế là dãy phòng của họ