Ngạc nhiên!
Chàng trai đang đi về phía họ…
“Cậu ta là ai? Bạn cậu?”
Cố Manh Manh tò mò hỏi.
Vừa nói, chàng trai thiếu niên đã đứng trước mặt họ.
Cậu ta đẹp trai, nước da trắng, mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và quần tây đen, sau lưng có một cây đàn guitar.
Toàn thân toát lên khí chất quyến rũ và lịch lãm.
Cậu ta mở miệng: “Tô Mẫn Mẫn, đã lâu không gặp!”
Tô Mẫn Mẫn hít sâu một hơi, hai má ửng đỏ, đầu lưỡi bắn như lò xo thường ngày, nay lại trở nên lắp bắp: “Hạ, Hạ Hâm, đã lâu không gặp, thật là trùng hợp…”
Hạ Hâm gật đầu: “Ừm, khá trùng hợp.”
Hạ Hâm là ai?
Chuyện này thì phải kể từ nhiều năm trước, lúc đó Tô Mẫn Mẫn chưa quen biết Lục Tiểu Tứ.
Cô ấy có một người hàng xóm chơi rất thân.
Hai người là bạn từ khi học mẫu giáo, tình cảm giữa hai người rất tốt, là thanh mai trúc mã chính hiệu!
Và người này chính là Hạ Hâm!
Tắt nhiên, mối quan hệ này của hai người chỉ kéo dài đến khi tốt nghiệp cấp hai.
Sau đó, Hạ Hâm chuyển nhà ra nước ngoài cùng với bố mẹ của mình.
Tô Mẫn Mẫn cũng đến nhà Lục gia.
Từ đó hai người chia cắt hai nơi.
Mãi đến rất nhiều năm sau, hai người mới gặp nhau ở một đât nước xa lạ.
Đúng, đó là ngày hôm nay!
Giờ phút này, ở cửa sân bay đông đúc, Hạ Hâm nhìn Tô Mẫn Mẫn, cười nhẹ: “Đã nhiều năm không gặp, cậu sao không thay đổi gì cả?
“Vậy sao?”
Tô Mẫn Mẫn ôm mặt.
Cô chớp đôi mắt to tròn vài cái, tỏ vẻ nghịch ngợm đáp: “Chẳng lẽ cậu không thấy rằng tôi đã cao thêm rất nhiều sao?”
Phụt!
Hạ Hâm bị chọc cười.
Anh gật đầu, vừa đánh giá cô ấy, vừa nói, “Ừm, có cao hơn một chút.”
Cuối cùng, anh quay đầu nhìn Cố Manh Manh, nói: “Mẫn Mẫn, đây là bạn của cậu?”
Tô Mẫn Mẫn phản ứng lại, nhanh chóng giải thích: