“Không phải…” Cố Manh Manh phản bác, gấp gáp nói: “Cái đó, tôi chỉ là, chỉ là hơi ngạc nhiên.
Thật sự, tôi không ngờ sẽ gặp được cậu ở đây!”
Hạ Hâm gật đầu.
Anh nói, “Ừ, thành thật mà nói, tôi cũng khá ngạc nhiên.”
Tô Mẫn Mẫn nhướng mắt nhìn anh, nói tiếp: “Hôm nay cậu xuất hiện ở sân bay … Ừm, là biểu diễn xong rồi nên về nước sao? Ý tôi là trở về Pháp?!”
Hạ Hâm lắc đầu.
“Không, lần này tôi sẽ về Trung Quốc.” Anh giải thích, “Bó tôi đã nghỉ hưu.
Già rồi nên cứ muốn về lại quê hương.”
Tô Mẫn Mẫn kinh ngạc: “Hả?”
Hạ Hâm cong môi: “Cậu có vui không?”
Tô Mẫn Mẫn gật gật đầu, ngơ ngác nói: “Vui, vui…”
Hạ Hâm đưa tay lên xoa tóc cô.
“Còn ngốc hơn tôi tưởng!”
Anh nói với giọng điệu cưng chiều.
Tô Mẫn Mẫn: “…”
“Mẫn Mẫn!”
Sau khi cất cánh, Có Manh Manh ngồi bên cửa số tròn với chiếc máy ảnh trên tay, vui vẻ chụp ảnh mây trắng và bầu trời xanh bên ngoài cửa sổ.
Ngược lại, Tô Mẫn Mẫn ngày thường vốn rất thích ồn ào, nhưng hiện tại lại khá tràằm lặng.
Cố Manh Manh chơi một mình một lúc rồi kỳ lạ nhìn cô ấy và hỏi: “Mãn Mẫn, cậu bị sao vậy?”
“Hả2”
Tô Mẫn Mẫn nhìn cô, hiển nhiên là vẫn chưa hoàn hồn.
Cố Manh Manh tiếp tục: “Tớ nói, cậu đang nghĩ gì thế? Từ lúc lên máy bay đến giò không nói lời nào cả!”
Tô Mẫn Mẫn khóe miệng giật giật: “Cậu muốn tớ nói cái gì?”
Cố Manh Manh chau mày nói: “Tớ không biết, cậu muốn nói gì thì nói!”
Tô Mẫn Mẫn lắc đầu.
Có Manh Manh đưa tay lên sờ trán cô ấy, nói tiếp: “Tại sao tớ cảm thấy cậu có chút thất thần?”
“Có lẽ vậy…”
Tô Mẫn Mẫn nhắm mắt lại.
Lúc này, Cố Manh Manh lại gần tay cô ấy, nói nhỏ: “Chẳng lẽ là do Hạ Hâm?”
Bụp một cái!
Tô Mẫn Mẫn mở to hai mắt nhìn cô: “Cái gì?”
Cố Manh Manh thầy phản