“Này!”
Cô trực tiếp đánh lên tay của người đàn ông, tức giận nói: “Tại sao anh không không nói được câu nào dễ nghe chút chứ? Anh, anh biết anh thế này gọi là gì không?”
“Gọi là gì?”
Lục Tư Thần nhìn cô.
Có Manh Manh nghiền răng: “Không biết tốt xấu!”
Lục Tư Thần: “…
Cố Manh Manh hừ giọng, quay đầu đi.
Lục Tư Thần thở dài: “Đùa với em mà thôi.
Lại tưởng thật à?
“Xì, ai đùa với anh chứ.”
Có Manh Manh tỏ vẻ kiêu ngạo.
Lục Tư Thần cười cười, đem người ôm vào trong lòng, không nói gì.
Hai người dần yên lặng lại.
Mãi sau khi xuống xe, Cố Manh Manh mới không nhịn được nói: “Lục Tư Thần, anh thực sự sẽ không quan tâm đến chuyện giữa Tiểu Tứ và Mẫn Mẫn sao?”
“Quan tâm thì có hiệu quả không?”
Lục Tư Thần không trả lời câu hỏi.
Cố Manh Manh rũ vai xuống.
Cô đi theo người đàn ông, vừa đi vừa nói: “Thật ra, em luôn cho rằng Mẫn Mẫn và Tiểu Tứ là một cặp xứng đôi.
Tuy Tiểu Tứ có hơi độc đoán nhưng không thể phủ nhận rằng anh ấy thật sự đối xử với cô ấy rất tốt.
Em nói anh nghe nhé.
Thực ra khi mới gặp Tiểu Tứ, em luôn nghĩ rằng anh ấy là một tay ăn chơi biết ghẹo gái.
Nhưng em thật sự không ngờ anh ấy nhìn có vẻ lăng nhăng nhưng thực ra lại rất sỉ tình! Lần trước em nghe Mẫn Mẫn nói, trong máy năm Lục Tiểu Tứ qua lại với cô ấy, chưa bao giờ có tin thị phi, vô cùng có nguyên tắc!”
“Vậy sao?”
Lục Tư Thần cong môi.
Thấy vậy, Cố Manh Manh còn tưởng có uẩn khúc gì, không khỏi hỏi: “Anh muốn nói cái gì?”
Lục Tư Thần liếc xéo cô một cái rồi nói: “Tiểu Tứ quả thực là rất tốt!”
Cố Manh Manh: “…”
Lục Tư Thần nói tiếp: “Tuy nhiên Mẫn Mẫn cũng là một cô gái tốt.”
Có Manh Manh chùng vai: “Anh không thể nói cái gì có ích chút à?”
Lục Tư Thần đưa tay xoa xoa đầu nhỏ của cô, cảm thấy bất lực: “Em muốn