“Em không biết…”
Cố Manh Manh lắc đầu: “Em chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.”
Lục Tư Thần nhìn cô: “Bây giờ có thể nghĩ một chút!”
Cố Manh Manh nghiêng đầu suy nghĩ một lúc.
Sau đó, cô trả lời: “Có thể là tình yêu.
Em thấy bây giờ sống rất tốt.
Giống như không có nơi nào đặc biệt muốn đi ca.
Lục Tư Thần nghiêng người, hai tay ôm mặt cô, ánh mắt vô cùng thâm thúy: “Bé con, tình yêu và tự do của em, anh đều muốn!”
Cố Manh Manh khẽ mở miệng, ngạc nhiên nhìn anh.
Lục Tư Thần chu môi, cười nói: “Hi vọng chúng ta không bao giờ cãi nhau!” Ngừng một chút, anh lại nói: “Em thì sao?”
Cố Manh Manh ngơ ngác gật đầu: “Em, em cũng hy Vọng…”
Vài ngày sau, Cố Manh Manh nhận được một cuộc gọi bát ngờ.
Là Khương Diễm gọi tới.
Câu nói đầu tiên của anh là: “Manh Manh, bây giờ có tiện nói chuyện không?”
“Sao vậy?”
Cố Manh Manh hỏi theo bản nãg.
Khương Diễm nói tiếp: “Bên cạnh có ai không?”
Cố Manh Manh lắc đầu: “Không, em đang ở trong thư phòng một mình.”
Khương Diễm thở phào nhẹ nhõm.
Anh nói: “Anh có chuyện muốn hỏi em, nếu tiện, hôm nay em có thể ra ngoài gặp anh được không?”
“Cái này…”
Có Manh Manh chau mày.
Khương Diễm nói: “Không tiện?”
Cố Manh Manh giải thích: “Em đã hẹn Lục Tư Thần đi ăn đồ tây với anh ấy vào buổi chiều.
Bây giờ đã gần hai giờ rồi.
Nếu em ra ngoài gặp anh bây giờ, vậy quay lại có kịp không?”
Khương Diễm ban đầu im lặng, sau đó đáp: “Thôi, để anh lái xe đến chỗ của em, sau đó chúng ta tìm một quán cà phê gần đó, em thấy thế nào?”
Có Manh Manh suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được.”
Cúp điện thoại, cô lập tức trở về phòng thay quần áo, nhưng lại gặp quản gia lúc đi xuống