Tô Mẫn Mẫn “xì” một tiếng, nói, “Không phải chứ? Vậy không phải là không đẹp trai à, than ôi, thật đáng tiếc!”
Cố Manh Manh: “…”
Chừng nủa tiếng sau, xe dừng trước cổng nhà Cố gia.
Ngay khi Có Manh Manh xuống xe, đã nghe tháy tiếng gọi quen thuộc: “Manh Manh!”
Cô ngẳng đầu lên, liền nhìn thấy Khương Diễm đang đứng ở bậc thềm cổng.
“Diễm ca cai”
Cố Manh Manh vui mừng gọi lớn.
Lúc này Tô Mẫn Mẫn cũng xuống xe theo.
Sau khi nghe thấy tiếng gọi này, cô nhanh chóng nhướng mắt nhìn về phía trước.
Sau khi nhìn thấy vẻ ngoài của Khương Diễm, cô ấy lập tức vươn tay bí mật nhéo Cố Manh Manh một cái.
“Cậu làm gì đấy!”
Cố Manh Manh không vui nhìn cô ấy.
Tô Mẫn Mẫn thấp giọng nói: “Cái này gọi là không đẹp trai sao? Cố Manh Manh, yêu cầu về cái đẹp của cậu cao đến mức nào chứ?”
Cố Manh Manh: “…”
“Manh Manh, đây là ai?”
Khương Diễm đã đi tới, nghi hoặc nhìn Tô Mẫn Mẫn, “Bạn của em?”
Vẻ mặt của Cố Manh Manh đã trở lại bình thường.
Cô gật đầu giới thiệu: “Đây là Tô Mẫn Mẫn, bạn của em.”
Ngừng một chút, cô chỉ vào Khương Diễm rồi giới thiệu với Tô Mân Mân, “Đây là anh trai tớ, Khương Diễm!”
“Hì hì, tớ biết, Diễm ca cai”
Tô Mẫn Mẫn gọi theo.
Khương Diễm khế chau mày khi nghe xưng hô này.
Ngay lập tức, anh nói: “Vào đi.”
“Ừm”
Có Manh Manh gật đầu.
Sau đó, mọi người vào nhà.
Có Manh Manh tỏ ra rất thận