“PHú”
Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Gọi xong rồi?”
Đúng lúc, phía sau truyền đến giọng nói của Tô Mẫn Mẫn.
Cố Manh Manh quay đầu nhìn cô, khóc không ra nước mắt: “Sau này cậu vẫn là đừng có bảo tớ nói dối nữa.
Tim tớ lúc này đập rất nhanh, như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.”
Tô Mẫn Mẫn lườm cô: “Không có tiền đồ!”
Cố Manh Manh chu môi, im lặng trả lại điện thoại cho cô ấy.
Tô Mẫn Mẫn nhét lại điện thoại vào túi, nói: “Anh ta nói gì với cậu?”
Cố Manh Manh trả lời: “Cũng không nói gì cả, chỉ hỏi chúng ta đang ở đâu, hôm nay đi chơi ở đâu.”
“Cậu trả lời thế nào?”
Tô Mẫn Mẫn nhìn cô.
Cố Manh Manh trả lời: “Tớ ấy hả, tất nhiên, nói sự thật, hôm nay chúng ta quả thực đã về nhà tớ!”
Tô Mẫn Mẫn hơi nhíu mày: “Còn gì nữa?”
“Hết rồi!”
Cố Manh Manh lắc đầu.
Tô Mẫn Mẫn sờ sờ cằm, tỏ vẻ đang suy nghĩ, “Kỳ thật, anh ta sao lại đột nhiên gọi điện thoại hỏi chuyện này?”
“Chẳng lẽ là gọi điện kiểm tra?”
Cố Manh Manh nói.
Tô Mẫn Mẫn lườm cô: “Cậu tưởng ai cũng như cậu à?”
Cố Manh Manh cạn lời.
“Mẫn Mẫn…”
Lúc này, giọng nói của Hạ Hâm đột nhiên vang lên trong phòng.
Tô Mẫn Mẫn đáp một tiếng theo bản năng, vội quay lại phòng.
Cố Manh Manh đi vào theo.
Cô nhìn thấy Tô Mẫn Mẫn đang dựa vào giường, cẩn thận nghe Hạ Hâm nói.
Do ở khoảng cách xa nên Cố Manh Manh không thể nghe thấy Hạ Hâm nói gì, nhưng cô đã nghe tháy câu trả lời của Tô Mẫn Mẫn: “Hạ Hâm, bắt kể lý do là gì, tôi không muốn cậu ngược đãi bản thân như thế này.
Cuộc sống vốn đã như vậy, cậu hà tắt…ưm…”
Cảnh tượng bất ngờ khiến tất cả mọi người đều bị sốc.
Hạ Hâm đột nhiên từ trên giường bật dậy, mượn men rượu, ngang nhiên hôn lên môi Tô Mẫn Mẫn.
“Cậu làm gì đấy!”
Tô Mẫn Mẫn tức giận đẩy anh ta ra.
Hạ Hâm lúc này không còn chút sức lực nào.
Bị cô ấy đẩy một cái liền ngã nhào xuống giường.
Cố Manh