Tô Mẫn Mẫn lại nhìn lên Có Manh Manh, nói tiếp: “Manh Manh, cậu có mang tiền theo không?”
Có Manh Manh gật đầu.
Tô Mẫn Mẫn nói tiếp: “Đi thôi, chúng ta đi thanh toán.”
TONH Si Có Manh Manh đáp lại, bước ra ngoài.
Nhưng mà, vừa ra khỏi phòng bao, đột nhiên một giọng nói vang lên: “Tô Mẫn Mẫn?”
Tô Mẫn Mẫn dừng chân.
Một cô gái ăn mặc sành điệu đi tới, cô ta nhìn Tô Mẫn Mẫn từ trên xuống dưới, vẻ mặt kỳ quái: “Sao cô lại ở đây? Lục thiếu cũng ở đây?”
Tô Mẫn Mẫn nghiêm mặt lạnh lùng nói: “Không phải việc của cô.”
Nói xong, cô đỡ Hạ Hâm tiếp tục bước ra ngoài.
Cô gái vẫn đứng tại chỗ, trầm ngâm nhìn bóng lưng rời đi của Tô Mẫn Mẫn.
Vài phút sau, Lục Tiểu Tứ nhận được một cuộc gọi…
Trong phòng khách sạn.
Tô Mẫn Mẫn vừa đỡ Hạ Hâm ngồi lên sô pha thì điện thoại trong túi xách của cô vang lên.
Cô không quan tâm lắm, nói thẳng: “Manh Manh, cậu nghe điện thoại giúp mình với.”
“Được!”
Cố Manh Manh nghe vậy, không nghĩ nhiều liền lấy điện thoại từ trong túi của cô ấy ra.
Kết quả…
“Ôi, là Lục Tiểu Tứ gọi!”
Cô nói.
Tô Mẫn Mẫn lưng cứng đờ.
Nhưng ngay sau đó, cô ấy khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, nhàn nhạt nói: “Cậu bắt máy đi, cứ nói là tớ đang tắm, hiện tại không tiện nghe điện thoại.”
Cố Manh Manh nghe vậy thì liếc Hạ Hâm một cái theo phản xạ, sau đó gật đầu.
Cô xoay người đi ra khỏi phòng, đứng ở hành lang bên ngoài nghe điện thoại, nói: “A lô?”
“Ở đâu?”