Có Tiêu nói tiếp: “Muộn rồi, mau về đi.”
Cố Manh Manh ngắng đầu lên, nghiêm túc nhìn ông: “Bó, sau này nếu có nhớ con thì nhất định phải gọi cho con.
Bất cứ lúc nào cũng được.
Con nhất định sẽ mở máy 24/24!”
“Được!”
Cố Tiêu gật đầu.
Có Manh Manh nói thêm rất nhiều, cho đến khi Khương Diễm bước vào thì mới lau đi nước mắt, lưu luyên mà rời khỏi lòng bố, đứng dậy.
Khương Diễm thấy vậy nói đùa: “Lớn như em rồi mà sao còn thích khóc vậy?”
Có Manh Manh đỏ mặt, cắn môi dưới nhưng lại không nói gì.
Nào ngờ, dáng vẻ đáng thương này của cô lại dễ dàng khơi dậy khát khao được che chở của đàn ông nhất.
Khương Diễm nhìn thẳng vào cô, sau đó nhìn Cố Tiêu nói: “Bác, đã muộn rồi, cháu tiễn Manh Manh và bạn con bé về nhà trước.
Bác nghỉ ngơi sớm đi!”
Cố Tiêu gật đầu.
Sau đó, Khương Diễm mới nhìn lại Cố Manh Manh, cười nói: “Còn đứng ngây đó làm gì? Đi thôi, anh đưa em vê.”
TH say Cố Manh Manh trả lời.
Cô liếc nhìn Cố Tiêu máy cái nữa, rồi chậm rãi bước ra ngoài.
Khương Diễm đi theo phía sau anh.
Mãi đến khi ra khỏi phòng anh mới vươn tay ra giữ lấy vai cô.
Trước khi Cố Manh Manh kịp phản ứng lại thì đã nói: “Manh Manh, anh biết bây giờ em đang cảm tháy không thoải mái.
Em là một đứa con có hiếu.
Nếu không phải vì ở giữa có Lục gia thì chắc chắn em sẽ luôn ở bên cạnh chăm sóc bác trai đúng không?”
Cố Manh Manh ngắẳng đầu lên, đáng thương nhìn anh.
“Diễm ca ca, anh có cách nào không?”
“Lục Tư Thần không phải là một người dễ nói chuyện.
Có lẽ em biết rõ hơn anh, phải không?” Khương Diễm hỏi.
Có Manh Manh lại gục đầu xuống.
Khương Diễm nhìn cô, nói tiếp: “Manh Manh, thật ra anh vẫn luôn muốn hỏi em.” Lời nói đột ngột dừng lại.
Cố Manh Manh khó hiểu hỏi: “Diễm ca ca, anh muốn