Tô Mẫn Mẫn suy nghĩ một chút, cuối cùng trả lời: “m, cũng không biết tại sao, tớ luôn cảm thấy bầu không khí trong nhà cậu rất kỳ quái, nhất là quản gia đó… Ừm, tớ không biết phải nói như thế nào.
Để tớ nói cho cậu nghe.
Hôm nay, khi cậu và bố cậu đang nói chuyện trên lầu, tớ.
vốn dĩ muốn vào toilet ở tầng dưới.
Kết quả là người quản.
gia đó đang nói chuyện với Diễm ca ca của cậu.
Cũng Ị không biết nói gì.
Họ nhìn thấy tớ đi qua liền không nói nữa.
Nhìn có vẻ lén la lén lút…”
“Vậy sao?”
Nghe xong, Cố Manh Manh không khỏi nhướng mày: “Là bởi vì chuyện này nên cậu cảm thấy kỳ quái?”
“Không.” Tô Mẫn Mẫn lắc đầu.
Cô ấy suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Dù sao thì tớ cũng nghĩ nó rất kỳ lạ, nhưng cụ thể là gì thì tớ không nói ra được.
Ừm, trực giác!”
Có Manh Manh rất bắt lực.
“Chỉ là trực giác của cậu, có đáng tin không?”
“Tại sao không đáng tin?” Tô Mẫn Mẫn vừa nghe lời này.
liền mở to mắt, nói: “Trực giác của tớ luôn chính xác.
Đây là sự thật mà mọi người đều công nhận!
Cố Manh Manh lười tranh luận với cô ấy.
Cô chán nản nói: “Tớ thực sự mong rằng bố sẽ sớm khỏi bệnh!”
Tô Mẫn Mẫn nghe vậy thì ngay lập tức trở nên yên lặng.
“Bác trai bị bệnh gì vậy?”
Cô áy hỏi dò.
Cố Manh Manh trả lời: “Bác sĩ nói đó là do làm việc quá sức”.
*Có khả năng khoẻ lại không?” Tô Mẫn Mẫn tiếp tục hỏi.
Có Manh Manh thở dài, “Có thể, nhưng không lớn lắm.”
“Manh Manh…”
Tô Mẫn Mẫn nắm lấy tay cô nói: “Cậu đừng lo lắng quá, bác trai là người tốt như vậy, nhất định sẽ khỏi bệnh!”
“Ừm!”
Có Manh Manh gật đầu.
Cuối cùng, cô cố gắng nói điều gì đó vui vẻ: “Lát nữa về đến nhà, tớ