“Được!”
Cố Manh Manh vừa nghe, lúc này cơ mặt giãn ra nở một nụ cười.
Vì vậy, cô như vậy mà lại thực sự muốn kéo váy cưới chạy ra khỏi phòng.
Lục Tư Thần đầu tiên là vô cùng sửng sốt, ngay sau đó lại đuổi theo.
Mà ở bên ngoài, quản gia còn ở sau hành lang, chợt thấy cửa mở ra, ông ấy ngay cả nhìn cũng chưa nhìn rõ, một tiểu nha đầu mặc áo cưới trắng chạy ra.
“Tiểu phu nhân!”
Ông ấy vội vã kêu.
Cố Manh Manh chạy qua trước mặt ông ấy, nhưng rất nhanh quay lại.
Cô ngẩn đầu, nghi ngờ nhìn quản gia trước mặt, giọng thanh thoát: “Ông vừa rồi đang kêu tôi sao?”
Quản gia cúi đầu.
Ông ấy cung kính: “Đúng vậy, tiểu phu nhân!”
Cố Manh Manh nhíu mũi.
Cô lắc đầu: “Tôi không phải phu nhân đâu, tôi là Cố Manh Manh…”
“Cố Manh Manh!”
Cô vừa dứt lời, tiếng quở trách của Lục Tư Thần truyền đến.
Cố Manh Manh quay đầu nhìn anh một cái, lúc này thấy thần sắc người đàn ông lạnh lùng, không khỏi hướng về phía sau quản gia né tránh.
Ôi!
Cái này làm quản gia càng sợ.
Ông ấy vội vàng đi đến bên cạnh, rất lúng túng: “Tiểu phu nhân, cô, cô đừng như vậy!”
Cố Manh Manh khuôn mặt nhỏ nhắn muốn khóc: “Tôi muốn về nhà.”
Quản gia còn chưa kịp trả lời, Lục Tư Thần đã sải bước đi tới.
Anh không chút thương hoa tiếc ngọc, vát Cố Manh Manh nhỏ nhắn lên vai, sau đó kéo cô quay lại.
“A…”
Cố Manh Manh bị dọa đến sợ hãi.
Lục Tư Thần vừa vát cô đi về phòng, vừa lạnh giọng ra lệnh: “Kêu nhà bếp làm chút đồ ăn đem qua đây.”
Nói xong, trực tiếp đi về phòng.
Ầm một cái, tiếng đóng cửa mạnh.
Quản gia đứng ở một góc, hơn nữa ngày mới hồi phục tinh thần.
…
Mà lúc này, bên trong phòng tân hôn.
Cố Manh Manh ôm lấy áo cưới, một mình ngồi cuối giường trên băng ghế.
Cô cũng không trang điểm, ánh đèn chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết, khiến cho đôi mắt đen nhánh càng giống pha lê.
Lục Tư Thần đứng đối diện cô, cứ như vậy nhìn chằm chằm cô.
Cố Manh Manh sờ sờ mặt mình, rất nghi hoặc hỏi: “Anh rể, trên mặt tôi có dính thứ gì không?”