Bên cạnh bàn, Cố Manh Manh ngồi trên ghế, đang cúi đầu ăn bánh trôi.
Cô thực sự là đang đói dụng, một miếng rồi tiếp một miếng, dường như chưa từng dừng lại.
Lục Tư Thần ngồi bên cạnh, khó cưỡng lại mà nhìn cô.
Cho đến khi Cố Manh Manh ăn hết chén bánh trôi, cô mới ngẩn đầu lên, hai mắt cảm kích nhìn Lục Tư Thần, nói: “Bánh trôi ăn ngon thật, cám ơn anh rể!”
Lục Tư Thần mặt lạnh không nói gì cả.
Lúc này, Cố Manh Manh lại phát hiện, anh dường như cũng không có ăn chén bánh trôi kia.
Cô nuốt nước miếng, giống mèo nhỏ tham ăn.
“Anh rể, anh không đói bụng sao?”
Cô thăm dò.
Lục Tư Thần liếc nhìn cô, nhàn nhạt: “Ăn chưa no?”
“Hì hì…”
Cố Manh Manh nở nụ cười có chút ngượng ngùng.
Lục Tư Thần gật đầu: “Cầm đi!”
“Hử?”
Cố Manh Manh nhìn anh, như là chưa kịp phản ứng.
Lục Tư Thần duy trì sự kiên nhẫn cuối cùng: “Chén này cũng cho cô ăn.”
“Ồ ồ!”
Cố Manh Manh liền vội vàng gật đầu, tự đưa tay qua trước mặt anh lấy bánh trôi.
Chỉ là, cô ăn mấy viên đã cảm tháy no rồi.
Thế nhưng, Cố Manh Manh lại không muốn lãng phí, cho nên cô cố gắng ăn hết bánh trôi.
Lục Tư Thần cau mày: “Ăn không được thì đừng ăn.”
Trong tay Cố Manh Manh còn cầm cái muỗng.
Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng quyết định ăn hết hai miếng bánh trôi trong chén vào bụng.
Lục Tư Thần thấy thế, không nói gì, trực tiếp đứng dậy.
Anh bỏ lại câu nói: “Đêm nay cô ở lại đây.”
“A!”
Cố Manh Manh trừng hai mắt lớn.
Dáng vẻ cô bất ngờ nói: “Tôi sao có thể ở lại đây?”
Lúc trước cô ở Cố gia, từ nhỏ đến lớn đều ở phòng người hầu, còn không có phòng xinh đẹp như vậy.
Cho nên, cô có chút không tin được.
“Tôi giống như đang nói đùa sao?”
Lục Tư Thần liếc nhìn cô.
Cố Manh Manh nghe vậy, liền ngậm miệng lại, lắc lắc đầu, mở mắt tròn vo nhìn anh, dáng vẻ ngốc ngếch.
Lục Tư Thần nhíu nhíu mày.
Anh rời ghế, đi ra khỏi phòng
…
Ngày hôm sau, sau khi thức dậy, Cố Manh Manh ngồi trên giường ngẩn người.
Cô nhìn vào ngôi nhà tuyệt đẹp trước mắt, vẫn cảm