Lúc đợi cô đi xuống lầu, Lục Tư Thần sớm đã ngồi vào bàn ăn, ánh nắng ấm ấp ngoài cửa sổ chiếu vào, anh cứ như vây nhàn nhạt ngồi ở đó, vén chiếc áo sơ mi trắng đến khủy cánh tay, lộ ra một phần cơ thể rắn chắc mê người.
Anh đang đọc báo, cũng biết Cố Manh Manh đi tối, nhưng cũng không nhìn cô một cái.
Nhưng Cố Manh Manh rất nhiệt tình.
Cô cười híp mắt đi tới, không để ý người đàn ông thờ ơ, cười tủm tỉm chủ động mở miệng nói: “Anh rể, buổi sáng tốt lành!”
Lục Tư Thần vẫn không phản ứng lại cô.
Cố Manh Manh cũng không thèm để ý, ngược lại, cô còn xít tới, nghiêng đầu nhìn xem nội dung tờ báo trong tau người đàn ông.
Lục Tư Thần nghiêng đầu nhìn lại.
Vừa lúc, Cố Manh Manh cũng nhích lại gần, môi anh lướt nhẹ khỏi dái tai của cô gái.
Anh sửng sốt.
Cố Manh Manh hình như cũng không có cảm giác gì, nên cô cất giọng vô tâm: “Ồ, anh rể, anh đang xem tờ báo mới, những thứ này khó coi!”
Nói xong, cô trực tiếp đứng dậy.
Lục Tư Thần không vui.
Bên này, Cố Manh Manh đã kéo ghế mình ngồi xuống.
Cô trợn mắt nhìn người đàn ông, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngay ngay thẳng thẳng.
Chỉ nghe cô nói: “Chúng ta hôm nay ăn cái gì?”
Lục Tư Thần gấp tờ báo lại, vừa nhìn cô, vừa nói: “Về sau muốn ăn cái gì thì nói quản gia, ông ấy sẽ sắp xếp ổn thoải cho cô.”
Nói xong lời này, Lục Tư Thần cũng bất ngờ.
Anh sao lại nói như vậy với cô?
Lúc này, người giúp việc đã bưng đồ ăn sáng tới, cháo trắng, sủi cảo hấp, điển hình bữa sáng kiểu Trung Quốc.
Cố Manh Manh cũng không kén ăn, cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Lục Tư Thần nhìn cô một hồi, sau đó mới bắt đầu ăn.
Lúc ăn được một nửa, anh bỗng nhiên nói: “Cuối tuần sau theo tôi về thăm ông nội, ông ấy muốn nhìn cô một chút.”
“Ồ…”
Cố Manh Manh gật đầu, trong miệng đang ăn miếng sủi cảo.
Nhưng rất nhanh, cô lại phản ứng, vội vàng nuốt thức ăn xuống bụng, kinh ngạc hỏi: