Một cú xoay người thay đổi vị trí, Lâm Túc đẩy Diệp Đồng dán lên cửa, tay trái vẫn chắc chắn ôm chặt eo nhỏ người kia, tay phải giơ lên lướt qua gò má Diệp Đồng chống lên cửa, cúi đầu, môi mỏng trước mặt ngậm lấy đôi môi của Diệp Đồng, ngậm lấy.
Lúc mạnh mẽ lúc bá đạo, căn bản không cho người kia có cơ hội phản ứng từ chối, giống như lần đầu hôn môi cũng mạnh mẽ cũng bá đạo, vừa trêu chọc vừa hôn khiến người ta đỏ mặt tim loạn nhịp.
Nhưng nụ hôn này không đúng lúc, cũng không đủ nhiệt tình vui sướng.
Diệp Đồng không có đẩy Lâm Túc ra cũng không trả lời, cô cắn chặt hàm răng không cho Lâm Túc để nụ hôn trở nên sâu hơn, ngăn cản Lâm Túc thâm nhập vào, vì vậy lưỡi mềm quấy rối ở môi cô, dò xét qua lại hết lần này tới lần khác, dù vậy cũng không mở được cửa miệng kia để chui vào.
Lâm Túc bị chặn cũng không giận, tay trái đặt ở eo Diệp Đồng dò vào trong áo khoác, chuẩn xác tìm đến điểm nhạy cảm trên người người bên cạnh, chỉ nhẹ nhàng trêu chọc, trong nháy mắt Diệp Đồng cảm thấy như bị điện lưu xẹt qua toàn thân, cô muốn mở miệng kêu lên một tiếng lại tạo cơ hội cho Lâm Túc, hàm răng đóng lại kia không chống lại được sự nhiệt tình của chiếc lưỡi mềm kia, để chiếc lưỡi mềm thuận thế trượt sâu vào đòi lấy.
Nụ hôn này làm cho Diệp Đồng mềm nhũn không có sức lực, mãi cho đến khi hít thở không thông, Lâm Túc mới buông cô ra.
"Lâm Túc." Diệp Đồng nói năng không rõ, cô thở hổn hển: "Chị quá đáng..."
Lâm Túc vỗ về lưng Diệp Đồng, giúp Diệp Đồng bình tĩnh lại hơi thở, ánh mắt lướt qua đôi môi đỏ hồng hào kia, rồi lướt qua gương mặt đo đỏ, nhỏ giọng nói.
"Giận hay ghen?"
Bị Quý Quỳnh hôn lên mặt điều đó Diệp Đồng nhất định ghen, nếu không sẽ không nhéo cô, sau đó từ miệng Quý Quỳnh biết được một chuyện lại nhéo tiếp tay cô không buông, hiển nhiên là giận.
Lâm Túc biết rõ còn hỏi, Diệp Đồng có chút tức giận quay mặt qua chỗ khác, cô nói "Không có." sau đó trái lương tâm nói thêm: "Không có gì hết."
"Còn nói không, em xem ánh mắt của em muốn phun ra lửa rồi kìa." Lâm Túc quay mặt Diệp Đồng lại, hai người mặt đối mặt mắt to nhìn mắt lớn, Diệp Đồng giơ tay chỉ vào mắt mình: "Nếu như mắt em phun ra lửa, người đầu tiên em tiêu diệt là chị."
Lâm Túc bật cười, giơ tay che đôi mắt trong trẻo lóe lên ngọn lửa nhỏ kia: "Quan hệ của chị và Quý Quỳnh giống như em và Kỷ Hoài Thu, là bạn nhiều năm, nhưng không liên lạc nhiều." Nghĩ đến lúc mới bắt đầu còn ăn giấm chua của Diệp Đồng và Kỷ Hoài Thu, cô thả tay xuống nhìn vào mắt Diệp Đồng: "Chị sẽ giữ khoảng cách, tin tưởng chị, không có lần sau."
Thái độ cùng với giọng nói thành khẩn, Diệp Đồng cũng không phải người bụng dạ hẹp, tự nhiên sẽ không tính toán, trong lòng để ý không phải điều đó.
Đã nhiều năm qua, hôm nay cô mới biết 10 năm trước Lâm Túc ở đại học đã gặp qua mình, Diệp Đồng còn khờ khạo cho rằng cảnh tượng tốt đẹp lần đầu tiên hai người gặp mặt là ở cửa công ty, Lâm Túc cũng không làm sai, Lâm Túc có quyền lựa chọn nói hay không nhưng có thể thấy được Lâm Túc đối với mình không thành khẩn.
Chỉ một chuyện nhỏ cũng giấu giếm, người yêu không thành khẩn thẳng thắn với nhau vậy làm sao để tiếp tục?
Thẳng thắn mà nói, đoạn tình cảm trước của cô và Lâm Túc dẫn đến tổn thương quá sâu, cô chấp nhận cũng lý giải việc khó nói của Lâm Túc, trong lòng mang theo vài phần oán hận nhưng vẫn luôn cố gắng khắc phục bản thân, cố gắng giải quyết vấn đề mâu thuẫn của hai người.
Diệp Đồng đẩy Lâm Túc:
"Sao chị hư hỏng vậy? Quý tiểu thư không nói, chị dự định cả đời không nói cho em, đúng không?"
Lâm Túc lắc đầu: "Không phải." Cô khẽ cười: "Chị không muốn phá hư hồi ức hoàn mỹ của em đối với chị, sợ em hiểu lầm chị tiếp cận em có mưu tính trước, sau này chúng ta nhanh chóng bên nhau cho nên vẫn chưa nói cho em."
Lời giải thích này quá miễn cưỡng, Diệp Đồng đau đầu xoa xoa giữa chân mày.
Cô cảm thấy điều tốt đẹp gì sớm muộn cũng sẽ bị Lâm Túc chọc tức tới không còn rồi, trước đây công việc thuận lợi cũng bỗng dưng ngồi hỏa tiễn vèo một phát bay lên chức trợ lý tổng tài, cũng khó trách người này nhìn trúng một tay mơ mới ra đời như cô, căn bản tất cả đều có dự mưu.
"Vậy ngày đó chị thật sự ở dưới sân khấu?"
Lâm Túc gật đầu: "Ừ, chị ở đó." Dường như nhớ lại cảnh đó, cô nhướng mày, nhìn Diệp Đồng cười: "Hơn nữa cũng ở rất gần em."
Đêm đó, cô gái trẻ đánh trống lưu lại cho cô ấn tượng cực kỳ sâu sắc, cho nên mấy năm sau, duyên phận cho phép.
Diệp Đồng sau khi tốt nghiệp tiến vào công ty của cô thực tập, buổi sáng ngày kia, cô tới công ty, trước khi vào tòa cao ốc liếc mắt nhìn thấy Diệp Đồng.
"..."
Nhưng Diệp Đồng căn bản không có cách nào tưởng tượng, cô ở trên sân khấu thoải mái biểu diễn tiết mục, Lâm Túc ở dưới sân khấu xem, cũng là 10 năm trước.
Diệp Đồng vẻ mặt diệu kỳ, khi đó cô mới 18 tuổi, vừa vào đại học còn Lâm Túc tốt nghiệp nghiên cứu sinh cũng 25 26 tuổi rồi.
Có vẻ nhìn ra được tâm tư của Diệp Đồng, Lâm Túc búng lên trán Diệp Đồng:
"Đừng nghĩ lung tung, khi đó chị không có ý gì với em, chẳng qua cảm thấy cô gái như em rất thú vị."
Rất thú vị? Diệp Đồng lui về phía sau nửa bước kéo ra khoảng cách giữa 2 người, khoanh tay, ánh mắt quan sát Lâm Túc từ trên xuống dưới vài lần:
"Sự thật chứng minh, chị là trâu già gặm cỏ non."
Hình ảnh ví dụ này rất sinh động, Lâm Túc cũng không nghĩ sau này bị Diệp Đồng hấp dẫn, vì vậy thản nhiên gật đầu:
"Chị chỉ ăn cỏ non là em thôi."
Diệp Đồng cười như không cười, đứng yên, ngoắc ngoắc tay với người kia:
"Chị qua đây."
Cái nét mặt này thật sự không hề lương thiện, Lâm Túc chớp mắt cất bước đi về phía trước, chân còn chưa đặt xuống một tay Diệp Đồng túm lấy cô xoay người đẩy cô dựa lên cửa, Lâm Túc cho rằng sẽ bị cưỡng hôn bằng nụ hôn nóng bỏng nhiệt tình, cô chủ động giơ tay lên câu cổ Diệp Đồng, thuận theo hành động của Diệp Đồng, nào ngờ gò má trái bị Diệp Đồng dùng lòng bàn tay xoa xoa sau đó há miệng cắn, cắn đúng vị trí bị Quý Quỳnh hôn qua.
Da thịt trên mặt bị hàm răng cắn mấy giây, hàm răng nhanh chóng thả lỏng, thậm chí Lâm Túc còn chưa lấy lại tinh thần.
Hai cánh môi mềm mại ấm áp vẫn chưa rời khỏi nơi bị cắn, Lâm Túc cảm giác được đầu lưỡi mềm mại vươn ra nhẹ nhàng liếm liếm.
Sau đó Diệp Đồng ngẩng đầu nhìn gò má của Lâm Túc bị cô cắn tạo thành dấu răng nhàn nhạt, chỉ vào ngực Lâm Túc, từng chữ từng câu nói:
"Trừng phạt chị."
Bị cắn một chút coi như nghiêm phạt, Lâm Túc sờ mặt:
"Không giận nữa?"
"Giận." Diệp Đồng ăn ngay nói thật, buông tay thả người kia ra, xoay người đi đến bên cạnh bồn rửa tay, Lâm Túc thấy thế cũng đi theo, kéo ống tay áo Diệp Đồng:
"Còn giận à?"
Diệp Đồng cũng không biết giận cái gì, nhưng giận chính là giận, cô cảm thấy rầu rĩ, ngẩng đầu nhìn về phía chiếc gương phản chiếu hình ảnh hai người, cô kiểm điểm suy xét lại chính mình:
"Em giận chị không nói thật với em, cũng giận em cuối cùng không kiềm chế được nổi giận với chị."
Gặp chuyện lý trí là con số không, tùy hứng không kiềm chế được, đều này không phải là cô hi vọng.
Cô sống 28 năm, thuận buồm xuôi gió thi vào trường đại học lý tưởng, cho đến khi ra