Mặc Tây Quyết liếc nhìn cuộc gọi nhỡ trên màn hình điện thoại, nói nhàn nhạt: “Hiểu rồi”.
Thấy anh không có ý hỏi thêm điều gì nữa, người vệ sĩ liền lui ra.
Lúc này, giám đốc phòng ngoại giao đi vào, đưa bản kế hoạch đã chuẩn bị xong đến trước mặt Mặc Tây Quyết.
“Tổng giám đốc, đây là sự tiến bộ của Ngôn Tiểu Nặc gần đây, mời anh xem qua”.
Mặc Tây Quyết cầm lấy bản kế hoạch, cẩn thận lật dở từng trang một, so với xem tập tài liệu vừa rồi còn cẩn thận hơn, anh đặt bản kế hoạch lại trên bàn, điềm đạm nói: “Làm rất tốt”.
“Cảm ơn tổng giám đốc khen ngợi, vẫn còn một việc nữa, chiếc vương miện mà Ngôn Tiểu Nặc thiết kế làm quà sinh nhật cho hoàng hậu Olina, đài truyền hình quốc gia của nước S muốn làm bản tin tức về cô ấy".
Mặc Tây Quyết nghe vậy thì khóe môi thoáng qua ý cười, “Anh làm việc trước nay đều không tồi, không cần làm giám đốc nữa, lên tổng quản”.
Vị trí tổng quản bộ phận ngoại giao vẫn còn trống, Mặc Tây Quyết đích thân bổ nhiệm, giám đốc đương nhiên vô cùng vui sướng: “Cảm ơn tổng giám đốc, tôi nhất định không phụ sự kì vọng của tổng giám đốc”.
“Đi bàn giao với bộ phận giải trí, lân phỏng vấn tuyên truyền này phải làm cho tốt”. Mặc Tây Quyết kí lên tập tài liệu.
Tổng quản bộ phận ngoại giao nghĩ một chút rồi hỏi: “Lần phỏng vấn này, tổng giám đốc có đi không ạ?”
“Không đi”.
Tổng quản ngoại giao vô cùng kinh ngạc, biểu cảm thân sắc của Mặc Tây Quyết nhìn anh ta có chút lạnh.
Dường như có một dòng điện rẹt qua ngay sau lưng mình, tổng quản ngoại giao lập tức phản ứng lại, “Vâng, tống giám đốc, vậy tôi đi chuẩn bị tiếp”.
Mặc Tây Quyết xử lý xong công việc ngày hôm nay, gọi điện thoại cố định, “Đưa tôi về Hằng...không, về lâu đài”.
Nói xong, anh có chút buôn bực dập điện thoại, tháo hai nút trên cổ áo sơ-mi.
Sau khi về đến lâu đài, Mặc Tây Quyết lập tức đến thư phòng.
Trên mặt bàn đặt một bình thủy tinh màu tím đậm, bình hoa thân cao, bên trong cắm những bông hoa phù dung đỏ thẫm, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy ấm áp, rất có tinh thần.
Cô ấy thích những bông hoa đỏ thẫm lòe loẹt, nhưng cô ấy thích nhất là hoa hồng, nhưng từ khi cô ấy biết anh dị ứng nặng với hoa hồng thì đến quần áo có hình hoa hồng cô ấy cũng không còn mặc nữa.
Cứ như thế, từng chỉ tiết nhỏ cũng được chú ý đến.
Nhưng cô nói không yêu anh, không, thậm chí là thích cũng không thích, cô ấy nói như chính đáng chẳng sợ gì cả, trong ánh mắt cô ấy không có lấy một chút giao động hay né tránh.
Mặc Tây Quyết nghĩ tới lúc cô nói không thích anh, loại ánh mắt đó, anh chỉ hận không thể lập tức bóp chết cô.
Nhưng anh không hề làm vậy, anh phát hiện ra anh không thể xuống tay, chỉ có thể cách cô xa xa, anh không muốn nhìn đôi mắt đó của cô một lần nữa.
Nhưng cô không ở bên cạnh anh, anh lại nhớ nhung một cách kì lạ, Mặc Tây Quyết đập một phát xuống mặt bàn, hét lên: “Ai mang cái bình hoa này vào đây hả?”
Cô người làm vội vàng chạy vào, cúi đầu nói: “Cậu chủ, đây là tối hôm qua lấy từ Hằng An về ạ".
“Tôi đương nhiên biết!” Giọng nói Mặc Tây Quyết lạnh lùng như băng, “Tôi bảo các người đi lấy đồ của tôi, các người thấy tôi dùng cái thứ hoa thô tục này à?”
Cô người làm sợ đến toàn thân run rẩy, nói không thành câu: “Vậy, vậy, cậu chủ, tôi, tôi sẽ, đem hoa đi”.
“Vất vào trong kho, đừng có để tôi nhìn thấy nó!” Mặc Tây Quyết ném lại một câu rồi quay người rời khỏi thư phòng.
Cô người làm vội vội vàng vàng đem bình hoa gây phiền phức ấy đi, để trong nhà kho rồi khóa lại.
“Tổng giám đốc và cô Ngôn chắc lại cãi nhau rồi”.
“Đúng là không thể hiểu nổi, rõ ràng là quan tâm, thích nhau như thế, tại sao suốt ngày cãi nhau chứ?”
“Tính khí tổng giám đốc của chúng ta không tốt, cô Ngôn mặc dù rất dịu dàng, nhưng...”
“Đang nói luyên thuyên cái gì đấy!” Quản gia Duy Đức nghe thấy mấy cô người làm đang đứng thảo luận về cậu chủ ở cửa nhà kho, trách cứ nói: “Thảo luận chủ nhân ở sau lưng, nên bị phạt thế nào?”
Những cô người làm nhiều chuyện giống như mèo bị giẫm vào đuôi, kinh ngạc đến thất sắc, vội vàng đi xuống, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, “Quản gia Duy Đức, chúng tôi biết sai rồi, xin lỗi”.
Quản gia Duy Đức thở dài một hơi: “Phạt các người mỗi người thêm một tháng cắt cỏ”.
Nói xong thì quay người lăn xe lăn rời đi.
Các cô người làm thở phào một hơi, loại trừng phạt này rất nhẹ, nếu mà bị trừ tiền hay bị đuổi đi, vậy thì sống không bằng chết.
Biệt thự Hằng An.
Ngôn Tiểu Nặc thực sự có chút không thể chống đỡ được sự đau đớn ở trong đầu, vẫn là đi tiêm một cái cho rồi, tiêm một mũi sẽ nhanh khỏi.
Kết quả là tự mình đi rồi quay về, biệt thự vẫn chẳng có ai.
Lúc này đã là bảy giờ rồi, nếu Mặc Tây Quyết tan làm thì cũng sớm đã tan làm rồi, là tăng ca hay là đang họp?
Hoặc là anh căn bản không muốn đến.
Ngôn Tiểu Nặc cúi đâu nhìn chỗ len lông cừu mà cô vừa mua về, màu xanh lam đậm, màu mà anh ấy vẫn hay dùng.
Rất lâu rồi không đan khăn quàng, cái năm cô học được đan khăn quàng, cô đã đan tặng bà ngoại và bản thân một chiếc.
Cô nợ anh một món quà.
Ngôn Tiểu Nặc ngồi ở đó đan khăn, cô dùng kiểu đan đơn giản nhất, Mặc Tây Quyết ghét nhất là mấy thứ lòe loẹt sặc sỡ.
Lúc đan được một nửa cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, đã là tám giờ rồi, cô quyết định không đợi Mặc Tây Quyết nữa, tự mình đi hầm cháo.
Ăn xong lại tiếp tục đan khăn.
Cứ thể bận đến mười một giờ đêm, chiếc khăn len cũng xem là hoàn thành rồi, Ngôn Tiểu Nặc lại cẩn thận kiểm tra một chút, sợ rằng mình sai ở đâu đó, hoặc là đầu len bị lòi ra.
Thực chất là kiểu đan là đơn giản nhất rồi, làm sao có thể có sai sót chứ? Đến lễ phục cô còn làm được, một chiếc khăn quàng làm sao có thế bung đầu chỉ được chứ?
Cô chỉ không muốn để món quà đầu tiên tặng anh có vấn đề gì thôi.
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ, đem khăn
quàng gấp cấn thận đặt vào trong túi, sáng mai sẽ đem đến lâu đài.
Có lẽ là tác dụng của thuốc cảm cúm. Giấc ngủ ngày của cô lại vô cùng nặng nề.
Lúc Ngôn Tiểu Nặc tỉnh lại thì đã là tám giờ sáng, cô chải đầu, ăn chút đồ ăn rồi đi đến lâu đài.
Người trong lâu đài thấy xe của Ngôn Tiểu Nặc thì lập tức mở cửa.
Ngôn Tiểu Nặc xuống xe, các cô người hầu nhìn thấy cô thì như nhìn thấy cứu tinh.
“Cô Ngôn, là cô Ngôn!”
“Cô Ngôn đến tìm cậu chủ phải không?”
Ngôn Tiểu Nặc chỉ hỏi: “Mặc Tây Quyết đến công ty rồi phải không?”
Mấy cô người làm nhìn nhau, không biết nên trả lời Ngôn Tiểu Nặc thế nào.
"Sao vậy?”
Một cô người làm có chút do dự, nhưng vẫn nói: “Chúng tôi cũng không biết cậu chủ đã đi đâu, tối hôm qua cậu...cậu ấy đi rồi hình như vẫn chưa về”.
Ngôn Tiểu Nặc sững người một chút.
Cô người làm đứng phía sau giật giật áo của cô kia, ra hiệu cô đừng nói nhiều, dường như sợ rằng Ngôn Tiểu Nặc sẽ vì điều này mà ghen ấy.
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc thực sự không dễ chịu, nhưng cô không nhất thiết phải biểu hiện ra trước mặt bao nhiêu người như vậy, cô chỉ nhẹ nhàng nói: “Xin hỏi, quản gia Duy Đức ở đâu?”
Hôm nay vừa đúng đến thăm quản gia Duy Đức.
Mấy cô người làm rất tốt, chỉ đường cho cô, “Ở trong căn nhà nhỏ bên vườn hoa đằng kia”.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn rồi nói cảm ơn, sau đó đi đến căn nhà nhỏ bên vườn hoa tìm quản gia Duy Đức.
Cô gõ cửa, quản gia Duy Đức ở bên trong nói một câu: “Mời vào”.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng đẩy cửa ra, quản gia Duy Đức đang ngồi trên xe lăn xem sách, thấy cô thì rất là kinh ngạc: “Cô Ngôn...”
“Quản gia Duy Đức, ông vẫn khỏe chứ?” Ngôn Tiểu Nặc tiến vào, đặt mấy thứ đồ bổ và quà lên mặt bàn, “Thực xin lỗi, thời gian này nhiều việc quá, tôi chưa đến thăm ông được”.
Lời nói của cô mang đầy ý xin lỗi và áy náy.
Quản gia Duy Đức nhìn cô gái sạch sẽ như hoa hướng dương này, cười ấm áp thân thiết: “Cô Ngôn, không cần phải thế đâu, việc của cô tôi rất hiểu, cô mới là người vất vả nhất”.
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu cảm kích nói, “Cảm ơn ông”.
“Ngồi xuống đi”. Quản gia Duy Đức cười nói, “Hiện tại tôi cử động không được thuận tiện, cô muốn dùng điểm tâm hay uống trà thì cứ tự nhiên nhé”.
Ngữ khí nhẹ nhàng, thái độ tự nhiên, Ngôn Tiểu Nặc cười cười, ngồi xuống, cô nhìn căn phòng sạch sẽ gọn gàng chỉ có một mình quản gia Duy Đức ở, không kiêm chế được liền hỏi: “Ông ở đây một mình à? Đồ ăn đồ uống hàng ngày thì ai chăm sóc?”
Duy Đức đặt quyến sách xuống mặt bàn, cười nói: “Cậu chủ sắp xếp rất nhiều người đến chăm sóc tôi, nhưng tôi không thích nhiêu người, nên đế họ đi làm việc của mình rồi”.
Ngôn Tiểu Nặc vẫn cảm thấy ở đây rất lạnh lẽo, cô đứng dậy, giúp quản gia Duy Đức nhặt sợi tóc rơi trên vai áo khoác.
“Ông cử động không tiện, sẽ không để ý chứ?” Ngôn Tiểu Nặc vất sợi tóc vào thùng rác, nhẹ giọng nói.
Duy Đức lại thể hiện bộ dạng vô cùng cảm động, cười nói: “Sao có thể chứ? Chỉ sợ cậu chủ biết lại tức giận thôi”.
Sau đó ông ấy cảm thấy người ở phía sau, không khí trên người cô chớp mắt trở nên trầm mặc và mất mát.
Ông nhìn thấy lộ ra khỏi chiếc túi tinh tế đặt trên sofa một góc nhỏ nhỏ, len lông cừu màu xanh đen đan thành khăn quàng.
“Quản gia Duy Đức, xin ông giúp tôi chuyển cho anh ấy được không?” Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nói.
“Cái này...” Quản gia Duy Đức do dự một lúc, cuối cùng lựa chọn từ chối, “Cô Ngôn, chiến tranh lạnh hay trầm mặc căn bản không thể giải quyết vấn đề, đi nói chuyện rõ ràng với cậu chủ đi, cậu ấy chỉ là tức giận mà thôi, chưa hề lấy cô ra khỏi trái tim cậu ấy đâu”.
Mỗi câu nói như đâm xuyên qua trái tim cô vậy, Ngôn Tiểu Nặc cắn môi không nói gì.
Không phải cô không muốn tìm Mặc Tây Quyết nói chuyện, không phải cô muốn chiến tranh lạnh với Mặc Tây Quyết, nếu, nếu Mặc Tây Quyết vì thích cô mà nhất định phải đi làm tổn thương người khác, thì cô tình nguyện để Mặc Tây Quyết không thích cô.
“Tôi là người nhìn cậu chủ lớn lên, cậu ấy không phải là kiếu khéo léo, có sở trường đi xử lý các mối quan hệ, nhất là với phụ nữ”. Quản gia Duy Đức nhưng có thể nhìn ra tâm sự của cô ấy, “Mỗi người đàn ông đang yêu, đều giống như đứa trẻ, bất luận bình thường họ có lạnh lùng thận trọng như thể nào, đứng trước mặt người con gái họ yêu, chỉ muốn thể hiện mặt tốt nhất của bản thân”.
“Vì thế, cô Ngôn, cô có thể tha thứ cho anh ấy không?”
Ngôn Tiểu Nặc không trả lời quản gia Duy Đức, cô chỉ cầm lấy chiếc túi rồi rời đi, cũng không bảo tài xế Lý đưa cô về, cô muốn một mình đi dạo.
Chiếc xe sang trọng phía trước mặt dừng lại, Ngôn Tiếu Nặc ngẩng đầu nhìn, Mặc Tây Quyết mặc trên người chiếc áo dài màu đen bước từ trên xe xuống, cứ thế nhìn cô.
Cả con đường trải đầy lá vàng, anh và cô nhìn nhau, giống như một bức tranh tuyệt đẹp.