Đột nhiên nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc đến, Mặc Tây Quyết cảm thấy hô hấp tắc nghẹn, hai ngày không gặp, cô dường như gầy hơn, gương mặt nhỏ nhắn trong sáng càng tái nhợt, chỉ có đôi mắt đen láy nhìn anh.
“Bụp!” Mặc Tây Quyết đóng sập cửa xe lại, chiếc xe lập tức rời đi.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn anh đang từng bước từng bước đi tới phía mình, hơi hơi cúi đầu, trong lòng cô vô cùng bối dối, cứ nghĩ xem bản thân có nên nói gì đó không, nhưng nên nói gì chứ?
Nhưng Mặc Tây Quyết chỉ là đi qua người cô, không nói gì cả, thậm chí ý nghĩ dừng lại cũng không có.
Trong không khí mang theo mùi hương thanh mát của anh, nhưng Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy, nếu bản thân cứ để anh đi như thế, thì anh sẽ thật sự rời đi mất.
Cô dường như không hề nghĩ ngợi gì, giơ tay nắm lấy tay anh, Mặc Tây Quyết cúi đầu, nhìn những sợi tóc xõa ra trước trán cô, đôi mắt thâm sầu: “Em muốn làm gì?”
Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu nhìn anh một cái, sau đó mở chiếc túi tinh tế trong tay ra, lấy ra chiếc khăn quàng màu xanh đen, nói nhỏ: “Tặng anh”.
Mặc Tây Quyết nhìn sâu vào chiếc khăn quàng, chiếc khăn không có gắn mác, rõ ràng là cô tự tay làm nó.
Ngôn Tiểu Nặc thấy anh không nói gì, thì lấy chiếc khăn ra quàng lên cổ anh.
Mặc Tây Quyết một thân đồ đen, chân dài, eo nhỏ, đường nét sắc cạnh như dao khắc, đôi lông mày tỉnh tế như vẽ, phối cùng chiếc khăn quàng của cô, thực sự là hoàn mĩ như vị thần.
Anh nắm lấy tay cô, thấp giọng nói: “Em phải biết là, tặng một người đàn ông khăn quàng là có ý gì chứ?”
Trong ánh mắt Ngôn Tiểu Nặc lóe lên sắc mê hoặc: “Là ý gì?”
Tay của anh thuận thể nâng cổ tay của cô lên, năm ngón tay đan vào bàn tay cô, nằm chặt lấy, sau đó ôm cô vào lòng, cúi đầu, đôi môi mỏng gần như dán lên môi cô.
Giọng nói của Mặc Tây Quyết trâm thấp như tiếng đàn vi-ô-lông-xen, “Ý nghĩa là, người con gái ấy muốn giữ chặt người đàn ông cả đời, trao cho một mình anh ta, tình yêu vĩnh cửu”.
Mỗi từ anh nói ra, Ngôn Tiểu Nặc lại như hóa đá một phần, cô lắp bắp nói: “Em, em không phải..." Cô lập tức đưa tay còn lại ra định lấy chiếc khăn quàng trên cổ anh xuống, nhưng lại bị Mặc Tây Quyết giữ lấy.
“Anh...” Đôi mắt hoảng hốt lo sợ của Ngôn Tiểu Nặc nhìn anh.
Mặc Tây Quyết điềm đạm nói: “Quàng lên cho anh rồi, lại muốn lấy xuống à? Có chuyện đơn giản như thế à?”
Lời nói của anh còn mang theo hàm ý khác, không phải Ngôn Tiểu Nặc không nghe ra, cô hơi hơi cúi đầu, biếu cảm rất đột ngột.
Khóe môi Mặc Tây Quyết cong lên nụ cười khó hiểu, sau đó thả tay ra, hai bàn tay Ngôn Tiểu Nặc vô lực rơi xuống.
Giọng nói của anh bị gió lạnh truyền tới, mang theo một loại lạnh lùng, “Em đến chỉ vì chuyện này, việc làm xong rồi, em về đi”.
Nghe tiếng bước chân của anh càng ngày càng xa, Ngôn Tiểu Nặc cuối cùng quay người lại, hét lên một tiếng: “Mặc Tây Quyết!”.
Bước chân Mặc Tây Quyết dừng lại, hơi nghiêng đầu, mũi anh cao như núi, hàng mi vừa dài vừa dày hơi run run.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ giọng nói: “Mặc Tây Quyết, em muốn nói chuyện với anh”.
Mặc Tây Quyết quay đầu nhìn cô, ánh mắt yếu đuối, nhưng chiếc lá trên đường bị gió thối, rất đẹp, khiến anh động lòng.
“Nếu em muốn anh đồng ý để Lục Đình quay lại thì đừng nói”. Ánh mắt Mặc Tây Quyết sắc như dao đâm xuyên qua trái tìm cô, không nhìn vào mắt cô nữa, quay người rời đi.
Ngôn Tiểu Nặc hét lên với bóng lưng của anh: “Mặc Tây Quyết, chẳng lẽ cách anh thích một người là như thế này sao? Chẳng lẽ anh nhất định phải đi làm người khác tổn thương sao?”
Mặc Tây Quyết đột nhiên quay đầu, ánh mắt cô sắc nhọn, lớn tiếng chỉ trích anh: “Vì anh muốn chứng minh anh lợi hại hơn bọn họ phải không? Anh lợi hại hơn bọn họ thì anh có thể muốn làm gì thì làm sao? Làm tan rã gia đình người khác, hủy hoại vinh quang của người khác, đây là thứ mà anh muốn chứng minh à?”
Ngôn Tiểu Nặc nói xong, nhìn Mặc Tây Quyết, nhưng anh lại không nói gì cả.
Trâm mặc như thế khiến cho trong lòng Ngôn Tiểu Nặc bắt đầu sợ hãi, rất lâu sau, Mặc Tây Quyết cười lạnh một tiếng, lấy chiếc khăn quàng trên cổ xuống, ném cho Ngôn Tiểu Nặc.
Chiếc khăn quàng bay trong không trung, cuối cùng rơi xuống trên người cô.
Chiếc khăn nhẹ tênh, nhưng cô lại cảm thấy nặng không tả nổi, cô đờ đẫn đưa tay, đỡ lấy chiếc khăn sắp rơi xuống đất.
Mặc Tây Quyết đi về phía trước một đoạn, cuối cùng không kiềm được lại quay đầy lại, nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc ngẩn ngơ cúi đầu đứng ở đó, ngón tay gầy yếu nằm chặt lấy chiếc khăn quàng, như một bức tượng.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy cánh tay đau buốt, vừa định quay người rời đi thì lại bị anh kéo lại.
Trong lòng cô vừa hận vừa đau, vẫy mạnh tay, lại bị anh giữ chặt trong lòng, chỉ nghe thấy giọng nói của anh, “Em nghe đây, điều duy nhất anh muốn chứng minh đó là em chỉ có thể là người phụ nữ của anh, những thứ khác anh không quan tâm!”
“Mặc Tây Quyết anh là thằng khốn!" Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy mình sắp tức điên rồi, đấm mạnh lên ngực anh, “Anh cút đi cho em, cút đi!”
Mặc Tây Quyết nắm lấy tay cô, đồng tử trầm xuống, “Anh sẽ không sai người giám sát Lục Đình nữa, anh ta muốn về hay không, có thể về được hay không, phải xem bản lĩnh của anh ta”.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn anh kinh ngạc, “Anh...anh nói gì?”
“Còn cái tên lồng tiếng kia, anh đảm bảo anh ta sẽ không sao cả, thế nào?” Mặc Tây Quyết tiếp tục nói.
Mặc Tây Quyết đã mở lời rồi, anh đã mở lời rồi? Anh lại có thể thỏa hiệp với cô, Ngôn Tiểu Nặc có chút không phản ứng kịp. . truyện kiếm hiệp hay
Ngôn Tiểu Nặc nhìn anh, lắp bắp nói: “Sao anh lại đồng ý?”
Mặc Tây Quyết cười nhẹ, ngón tay vuốt ve mặt cô, nói: Vì anh không muốn nhìn thấy em mặt mày ủ ê, anh như thế này, dù cho Lục Đình có trở lại thì đã là sao, em cũng
đã yêu anh rồi, anh còn sợ cái gì?”
“Ê!” Ngôn Tiếu Nặc nhảy ra, vội vàng nói: “Anh nói hồ đồ cái gì vậy? Ai yêu anh chứ!”
Mặc Tây Quyết lấy chiếc khăn quàng từ tay cô ấy, ngón tay mân mê chân trọng lướt qua từng điểm nhỏ, hơi hơi ngẩng mặt lên, “Cái này là minh chứng”.
“Anh..” Ngôn Tiểu Nặc trợn mắt há mồm nhìn anh.
Mặc Tây Quyết tiếp tục nói: “Anh tặng em hoa hồng, em tặng anh khăn quàng, em tình anh nguyện, chúng ta thật sự yêu thương”.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy da gà trên người mình như rơi hết xuống, cô muốn mở miệng nói, môi lại bị anh bịt lấy, nụ hôn cuồng nhiệt của anh như hút hết sức sống của cô, mang theo lưu luyến và khát khao.
Mặc Tây Quyết nắm lấy tay cô, trầm giọng nói: “Quàng lên cho anh lần nữa”.
“Không!” Ngôn Tiểu Nặc kiêu ngạo quay đầu đi, “Anh đã vất đi rồi, em không cần”.
Mặc Tây Quyết nắm lấy tay cô đem khăn quàng tự quàng lên người mình, “Anh sai rồi, lần này tuyệt đối không ném đi nữa”.
Ngôn Tiểu Nặc trợn mắt nhìn anh không nói gì.
“Đến đây”. Giọng nói của Mặc Tây Quyết mang theo từ tính, nhẹ nhàng dỗ dành cô, “Quàng lên cho anh”.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn anh một hồi, động tác nhanh như cắt quấn lên đỉnh đầu anh, sau đó lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh.
Lúc Mặc Tây Quyết phản ứng lại, thì người con gái nào đó đã vô cùng đắc ý ôm lấy điện thoại chạy đi.
“Ngôn Uyển Cừ, em đứng lại cho anh!” Mặc Tây Quyết gỡ chiếc khăn trên đầu xuống, quấn bừa lên cổ rồi đuổi theo người con gái đang dương dương tự đắc kia.
Ngôn Tiểu Nặc thấy anh ấy đuổi theo thì cong chân lên chạy.
Nhưng cô làm sao có thể là đối thủ của Mặc Tây Quyết? Chưa chạy được hai bước thì đã bị anh đuối kịp.
Anh kéo lấy tay cô nhìn, suýt nữa thì ngất, trên bức ảnh cô vừa chụp anh, trên đỉnh đâu anh quấn chiếc khăn quàng của cô, hình không khác gì một cái mũ ngốc nghếch.
“Xóa nó đi!" Mặc Tây Quyết đen mặt nói.
Ngôn Tiểu Nặc lập tức cất điện thoại đi, giúp anh chỉnh lại chiếc khăn lộn xôn, tinh nghịch chớp chớp mắt nói: “Em không xóa, đây là anh nợ em'.
Mặc Tây Quyết trợn tròn mắt, “Anh nợ em cái gì?”
“Vừa rồi anh ném khăn quàng đi mà”. Ngôn Tiểu Nặc nói như điều hiển nhiên, ánh mắt muốn thuần khiết bao nhiêu có bất nhiêu, muốn vô tội thế nào thì có thế ấy.
Tóm lại khiến Mặc Tây Quyết nghẹn họng không nói được gì, chỉ có thể bất lực véo má cô: “Em học ở đâu ra mấy chiêu xấu xa này hả?”
“Đối với người xấu xa như em, thì phải dùng mấy chiêu xấu xa thế này chứ”. Ngôn Tiểu Nặc lắc lắc điện thoại, “Anh còn vất đồ của em, em sẽ in to nó ra rồi dán lên thang máy công ty anh”.
Mặc Tây Quyết chỉ cảm thấy thái dương toát mồ hôi, anh nhớ lại tối qua đã đem bình hoa mà cô dày công chuẩn bị vất vào nhà kho.
Đương nhiên anh sẽ không tự khai ra rồi, chỉ ngoan ngoãn gật đầu: “Sau này sẽ không vứt đồ của em nữa”.
Đã nói là sau này thì trước đây chắc chắn không tính rồi, Mặc Tây Quyết có chút may mắn nghĩ ngợi.
Ngôn Tiểu Nặc đương nhiên không phát hiện ra mấy việc anh đang nghĩ trong lòng, Mặc Tây Quyết ho một tiếng nói: “Chúng ta về Hằng An thôi”.
“Đợi một chút”. Ngôn Tiếu Nặc ngăn Mặc Tây Quyết lại, nói: “Bên đó không có đồ của anh, anh muốn quay về thì cũng phải lấy đồ về chứ”.
Biểu cảm Mặc Tây Quyết không tự nhiên nói: “Anh dùng của em là được rồi”.
“Quần áo, bàn chải, khăn mặt, anh đều dùng của em à?” Ngôn Tiểu Nặc giật mình, “Không phải chứ?”
Mặc Tây Quyết bị lời cô nói làm cho chết sặc, “Khụ khụ, không phải ý đó, anh nói, không có gì, mấy thứ đó mua lại là được rồi”.
“Mặc Tây Quyết, anh không thể vì bản thân anh có tiền mà lãng phí tiên". Ngôn Tiểu Nặc chỉ ngón tay, “Đồ ở trong lâu đài, chúng ta trực tiếp đi lấy là được rồi”.
“Cái này...phiền phức quá”. Mặc Tây Quyết vẫn muốn vật lộn đến cùng.
Ngôn Tiểu Nặc cười tủm tỉm vỗ ngực đảm bảo: “Không phiền, em có thế thu dọn giúp anh, hôm qua anh lấy đi những thứ gì, trong lòng em đều biết rỡ”.
Cô vừa nói vừa đi vào trong lâu đài, Mặc Tây Quyết vỗ vỗ trán mình, trước đây sao anh lại không phát hiện ra cô bé này lại khó ứng phó như vậy?
Không được không được, anh tuyệt đối không thể để cô phát hiện được bình hoa kia biến mất, nếu bức ảnh đó mà dán lên, anh coi như không thể nhìn ai được nữa.
Mặc Tây Quyết tùy tiện vẫy một cô người làm, “Đi, đem cái bình hoa màu tím hôm qua đặt trong kho mang ra đây, bày lại lên bàn thư phòng”.
“Dạ?” Cô người làm minh ngạc, “Cậu chủ, cậu không phải nói là không muốn nhìn lại cái bình hoa ấy nữa sao?”
Đôi mắt đen láy của Mặc Tây Quyết trợn lên, “Nói nhiều cái gì, mau đi đi!"
Cô người làm vội vàng đi, Mặc Tây Quyết nhìn Ngôn Tiểu Nặc đã đi xa rồi, nghĩ làm thế nào để kéo dài thời gian.