Ngôn Tiểu Nặc rùng mình nói: “Anh muốn làm gì?”
Mặc Tây Quyết nhướn mày: “Con gái các em không phải đều thích thế này sao?”
“Anh biết rồi ư?” Ngôn Tiểu Nặc nheo mắt nhìn anh: “Đây cũng là trợ lý nói cho anh à?”
Mặc Tây Quyết lập tức lắc đầu: “Tiểu Toàn nói”
Ngôn Tiểu Nặc cạn lời: “Toàn Cơ không được tính là con gái sao?”
Mặc Tây Quyết mỉm cười nói với cô: "Không quấy rầy em nữa, em mau đánh răng ởi.”
Ngôn Tiểu Nặc cũng không nói gì thêm, nhanh chóng rửa mặt trang điểm.
Sau khi chuẩn bị xong hai người cùng nhau ra ngoài. Tới sảnh công ty, Ngôn Tiểu Nặc đi thang máy thường còn Mặc Tây Quyết đi thang máy chuyên dụng.
Đâu tiên Ngôn Tiểu Nặc tới chỗ Toàn Cơ ký hợp đồng rồi mới cùng Toàn Cơ tới hội trường.
Trên đường đi tất cả mọi người đều cực kì lễ phép, chỉ sợ làm hai người họ không vui sẽ bị rơi vào kết cục giống tố trưởng Sâm.
Toàn Cơ trước giờ đều không đế ý những thứ này, nhỏ giọng nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Cô ngồi bên cạnh tôi đi.”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, ung dung bình tĩnh đi theo Toàn Cơ rồi ngồi xuống bên cạnh cô ấy.
Cô nhìn tấm thẻ ở trước mặt, trên nền giấy màu hồng phấn là cái tên màu đen thô ráp với lối chữ cổ, nhất thời có chút ngẩn người.
Người phục vụ lập tức rót trà nóng cho cô.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nhấp một ngụm, còn chưa nói câu nào đã nghe thấy lời khen ngợi của Toàn Cơ: “Bích Loa Xuân này thật không tồi.”
“Đây là Bích Loa Xuân?” Ngôn Tiểu Nặc nhìn vào lá trà xanh bích hơi cuộn tròn trong chiếc cốc sứ Thanh Hoa, nhỏ giọng hỏi. Toàn Cơ khẽ gật đầu: “Lá trà quăn nhẹ thành vòng xoắn ốc, hương thơm mê lòng người. Anh hai vậy mà lại dùng loại trà ngon như vậy ở buổi lễ tuyên dương nhân viên này.”
Ngôn Tiểu Nặc cười nói: “Vậy thì cô có thể tìm anh ấy xin tăng lương rồi đúng chứ?” Toàn Cơ sáng mắt lên: “Cô nói đúng, lát nữa tôi phải nói chuyện này với anh ấy.”
Ngôn Tiểu Nặc cong môi cười, nhìn nhìn xung quanh, tò mò hỏi: “Sao chưa thấy chị Giản Minh nhỉ?”
“Cô ấy sẽ không tham gia loại hoạt động này” Trong mắt Toàn Cơ ánh lên một tia bất đắc dĩ: “Khéo bây giờ cô ấy đang ở nhà ngủ hoặc đi bơi cũng nên”
Ngôn Tiểu Nặc mở to mắt: “Lạnh như thể này mà vẫn đi bơi được sao?”
Toàn Cơ mỉm cười trả lời: “Cô ấy có bể bơi tại nhà, thường xuyên bơi có thể giữ dáng.” Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, không thể phủ nhận điều này.
Toàn Cơ nói: “Nhà tư bản của chúng ta tới rồi”
Ngôn Tiểu Nặc suýt nữa cười thành tiếng, nhìn về phía Mặc Tây Quyết đang bước vào cửa lớn.
Cả hội trường vốn đang huyên náo bàn luận, thấy Mặc Tây Quyết vừa xuất hiện liền lập tức trở nên im lặng. Mặc Tây Quyết đảo mắt, vừa ưu nhã vừa trang trọng bước vào hội trường.
Toàn Cơ nhìn chiếc khăn Mặc Tây Quyết đang quàng trên cổ, ngược lại rất kinh ngạc: “Từ khi nào anh ấy lại quàng khăn vậy?”
Ngôn Tiểu Nặc khẽ đỏ mặt, ngại ngùng hỏi: “Trước đây anh ấy không quàng khăn sao?”
Toàn Cơ nhìn dáng vẻ của Ngôn Tiểu Nặc, trong lòng sững lại một lúc rồi mới hiểu ra, cười nói: “Ừm, khăn quàng, găng tay, mũ anh hai đều chưa từng đeo, anh ấy chê chúng phiền phức”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn ánh mắt trêu chọc của Toàn Cơ, khuôn mặt nhỏ càng thêm đỏ, ngẩng đầu nhìn Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết đang đứng trên sân khấu nhìn xuống, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của cô, thần thái lạnh lùng trang trọng từ từ trở nên dịu dàng.
Ngôn Tiểu Nặc liên tục chớp chớp mắt, ý cười nơi đáy mắt Mặc Tây Quyết lại càng sâu.
Toàn Cơ bĩu môi tiếp tục trêu chọc cô: “Ấy? Anh hai sao lại cười rồi?” Ngôn Tiểu Nặc lấy tay đẩy nhẹ Toàn Cơ, mặt đỏ bừng lên: “Tiểu Toàn...Cô...!”
Toàn Cơ ngẩn ra một lúc rồi lại cười: “Ấy? Không gọi tôi là Toàn Cơ nữa sao? Haha, có phải là cô nghĩ thông rồi, muốn làm con dâu nhà họ Mặc chúng tôi có đúng không?” Ngôn Tiểu Nặc lúc này mới nhận ra sai lầm của mình, lập tức đính chính: “Không phải đâu, tôi chỉ thấy sau này chúng ta còn tiếp xúc nhiều, cứ gọi cô là Toàn Cơ mãi thì xa lạ quá."
Toàn Cơ cười như không cười nhìn cô: “Vậy theo cách cô nói thì cô thấy xưng hô giữa chúng ta nên như thế nào?”
Ngôn Tiểu Nặc lẩm bẩm: “Sư phụ..."
Toàn Cơ cười híp mắt xoa đầu Ngôn Tiểu Nặc: “Đồ đệ ngoan.” Dừng lại một chút, cô ấy nói: “Chỉ có người nhà mới được gọi tôi là Tiểu Toàn nhé.”
Ngôn Tiếu Nặc cảm thấy tai mình nóng rực, mãi không nói nên lời.
Toàn Cơ cười khoái chí nhìn Mặc Tây Quyết đang phát biểu trên sân khấu.
Mặc Tây Quyết đang nói đột nhiên nhìn thấy ánh mắt của Toàn Cơ, trong đáy mắt ẩn hiện một tia tò mò.
Toàn Cơ chỉ chỉ Ngôn Tiểu Nặc bên cạnh rồi dùng tay ra hiệu “tất cả đều OK” với Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết nhướn mày nhìn Ngôn Tiểu Nặc một cái, cô nhóc này đang cúi đầu, hai tai đỏ bừng lên.
Ánh mắt anh hiện lên một tia kinh ngạc. Việc mà anh vẫn chưa làm được vậy mà Toàn Cơ có thể sao?
Mặc Tây Quyết bất đắc dĩ lườm Toàn Cơ một cái, khẽ lắc đầu, coi như không có chuyện gì tiếp tục phát biểu.
Toàn Cơ hoang mang nhìn Ngôn Tiểu Nặc, lẽ nào Tiểu Nặc không đồng ý làm chị dâu của cô sao?
Một tia thở dài lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp của cô.
Có thể là lần trước ở London, cũng có thể là lần Mặc Tây Quyết bị dị ứng, tóm lại trong mắt Tiểu Nặc, nhà họ Mặc có lẽ rất đáng sợ.
Ngôn Tiểu Nặc sợ ba của mình cho nên cự tuyệt anh hai, ngược lại cũng là hợp tình hợp lí.
Nhưng mà Tiểu Nặc cũng không có ý định chia tay anh hai, Toàn Cơ cô cũng không rõ tình hình hiện tại thế nào.
Ngôn Tiểu Nặc không muốn nghĩ nhiều, chỉ là nhìn thấy Mặc Tây Quyết cô liên muốn nhìn anh nhiều hơn.
Mặc Tây Quyết nhận được ánh mắt dịu dàng của cô, tâm trạng không nhịn được trở nên tốt hơn. Kết thúc bài phát biểu, Mặc Tây Quyết liếc người dẫn chương trình một cái.
Người dẫn chương trình trang điểm xinh đẹp ngại ngùng tuyên bố buổi lễ chính thức bước vào phần tuyên dương.
Ngôn Tiếu Nặc giành giải người mới xuất sắc nhất. Cô nhìn tượng vàng nhỏ cao mười cm trên tay mình, hoài nghỉ tự hỏi có phải mình đang dự giải Oscar không.
Cuối cùng là phần chụp ảnh chung giữa những người nhận giải và Mặc Tây Quyết.
Ngôn Tiểu Nặc bị những người nhận giải đẩy qua một bên, bởi vì
mọi người đều muốn đứng chung với vị giám đốc đẹp trai này.
Nhưng Mặc Tây Quyết hoàn toàn không quan tâm mấy chuyện đó. Anh lướt qua đám người, đi đến đứng bên cạnh Ngôn Tiểu Nặc.
Người dẫn chương trình lúng túng nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Ngôn Uyến Cừ, cô đứng bên này đi”
Ngôn Tiểu Nặc đang định rời khỏi vị trí liền bị Mặc Tây Quyết kéo tay lại, chỉ nghe thấy anh bình thản nói: “Không cần”
Nụ cười của người dẫn chương trình khựng lại, mọi người chỉ có thể gượng cười “haha”, tự biết điều đứng ra sau Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc.
Mối quan hệ mập mờ giữa Mặc Tây Quyết và Ngôn Uyển Cừ là bí mật chưa được tiết lộ từ ban giám đốc cho đến nhân viên của tập đoàn Đế Quốc.
Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy mặt mình như muốn bốc hỏa, muốn trốn lại không có chỗ trốn, cũng sợ sẽ giấu đầu lòi đuôi, càng trốn càng lộ.
Cô chỉ có thể gượng gạo chụp xong ảnh chung.
Khuôn mặt Mặc Tây Quyết ngược lại chẳng có cảm xúc gì, vẫn là dáng vẻ đế vương như cũ. Cũng đúng, đây là địa bàn của anh, ngoài cảm nhận của Ngôn Tiểu Nặc anh cân gì phải quan tâm đến ai nữa.
“Đợi lát nữa vẫn còn tiệc trưa” Mặc Tây Quyết nói thầm với Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc nói nhỏ: “Em về nhà ăn được không?”
Mặc Tây Quyết bình thản trả lời: “Được, đưa anh đi cùng.”
Ngôn Tiểu Nặc lườm anh: “Hôm nay là buổi lễ tuyên dương, anh không ở đây sao được?”
Mặc Tây Quyết vẫn nhẹ nhàng như cũ: “Vậy em tự suy nghĩ đi, nếu không có em anh cũng nuốt không trôi ”
Vậy cho anh chết đói đi! Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc oán thầm, không thể không cùng anh đi tới bữa tiệc.
Bữa tiệc rất thoải mái, không có chương trình biểu diễn mở màn, hơn nữa còn là hình thức ăn tự chọn, các món ăn rất phong phú đa dạng.
Trên sân khấu đang mở những bản nhạc nhẹ du dương, mọi người có thể thả lỏng tâm tình, tùy ý nói chuyện, cũng không hiện ra vẻ lộn xộn.
Giữa sàn nhảy có vài cặp nam nữ đang khiêu vũ, mọi người ai cũng mang theo nụ cười trên môi, không có bất cứ sự không hài lòng nào.
Ngôn Tiểu Nặc ngồi xuống quầy bar gọi một cốc nước cam, sau đó cầm nước đi chọn món ăn hợp khẩu vị với mình. Mặc Tây Quyết thấy cô gọi một phần cơm rang trứng ngồi đó ăn một cách ngon lành thì khẽ nhíu mày, cũng đi yêu câu nhà bếp làm cho mình một phần cơm rang trứng.
Đầu bếp không dám để lộ ra bất cứ vẻ kinh ngạc nào. Người có tiên thỉnh thoảng làm những chuyện không bình thường cũng là điều rất bình thường.
Dù là món ăn đơn giản như cơm rang trứng nhưng đâu ai dám chậm trễ yêu cầu của Mặc Tây Quyết. Người đầu bếp sử dụng tất cả tài hoa và khả năng của mình làm một phần cơm rang cho anh. Mặc Tây Quyết câm đĩa cơm ngồi xuống bên cạnh Ngôn Tiểu Nặc. Ngôn Tiểu Nặc thấy anh tới, có một loại kích động muốn bỏ đĩa chạy đi.
Cô còn chưa đứng dậy thì nghe thấy giọng của Mặc Tây Quyết: “Anh dám cá đĩa cơm của anh ngon hơn của em gấp mười lần”
Ngôn Tiểu Nặc lập tức dừng lại, nhìn Mặc Tây Quyết hỏi: “Thật không?”
Mặc Tây Quyết thản nhiên trả lời: “Anh tự mình gọi đấy, em thử không?”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, cầm thìa lên xúc một miếng.
“Anh nói có đúng không?” Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng hỏi.
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu lia lịa.
Mặc Tây Quyết nhìn cô ăn cơm với ánh mắt cưng chiều, cứ như đó là điều thú vị nhất anh từng thấy.
Mọi người xung quanh mặc dù không dám bàn luận điều gì nhưng đều dùng vẻ mặt si mê nhìn vẻ đẹp trai và dịu dàng của Tổng Giám đốc.
Thì ra giám đốc thích ăn cơm rang trứng. Mọi người lập tức đi tới xếp hàng ở khu có cơm rang trứng, khiến đầu bếp nấu món này mệt lả.
Ngôn Tiểu Nặc không để ý mấy chuyện này, hỏi Mặc Tây Quyết: “Sao anh không ăn món khác?”
Mặc Tây Quyết bình tĩnh trả lời: “Không có món anh thích” Ngôn Tiểu Nặc bĩu môi: “Sao anh lại kén chọn như vậy?
Ánh mắt Mặc Tây Quyết trở nên vô cùng thâm sâu, giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Cho nên anh chọn trúng em đó”
Ngôn Tiểu Nặc lập tức dừng động tác ăn, ngây ngốc nhìn anh chằm chằm.
Mặc Tây Quyết đưa tay lên nhẹ nhàng giúp cô lau đi hạt cơm dính trên mép.
May là mọi người đi xếp hàng đợi cơm rang trứng hết rồi, nếu không họ mà nhìn thấy cảnh này thì không biết sẽ có bao nhiêu trái tim tan nát, gầy thêm bao nhiêu sóng gió đây.
Đầu Ngôn Tiểu Nặc trở nên mơ hồ, tim đập thình thịch. Phải mất một lúc lâu cô mới phản ứng lại, cái miệng nhỏ giật giật, từ từ nuốt miếng cơm xuống.
Khuôn mặt của cô đỏ bừng, khẽ lẩm bẩm một câu: “Đáng ghét, vậy mà lại biết trêu chọc mình, đúng là đáng ghét chất đi được.”
Mặc Tây Quyết đương nhiên nghe thấy lời của cô, xoa xoa đầu cô rồi thấp giọng nói: “Mau ăn đi”