Ngôn Tiểu Nặc không muốn mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh ân ái của cô và Mặc Tây Quyết nên tăng nhanh tốc độ ăn cơm.
Kết quả của việc ăn vội ăn vàng là Ngôn Tiểu Nặc bị sặc.
Mặc Tây Quyết cau mày, vội vàng vuốt nhẹ vào lưng cô. Nhìn thấy vẻ mặt vì bị sặc mà đỏ bừng lên của cô, trong giọng nói của anh mang theo tia trách móc: “Đồ ngốc, ăn cơm mà cũng để bị sặc.”
Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu lên lườm anh một cái, là ai nói cô ăn nhanh lên? Tiếng ho vì bị sặc của cô không nhỏ nên những người đang xếp hàng đợi cơm rang trứng đều rối rít quay đầu lại nhìn, kết quả là nhìn được một màn quan tâm của Tống giám đốc với cô nhân viên.
“Có phải tôi nhìn nhầm không? Tổng giám đốc sao lại dịu dàng như vậy?”
“Ôi! Đúng thật là Tổng giám đốc nha”
“Sự thật tàn khốc quá mà”
“Tại sao lại là Uyển Cừ chứ? Tại sao không phải là tôi?”
“Tổng giám đốc lúc này đẹp trai gấp nghìn lần lúc bình thường nha, vừa đẹp trai, vừa có tiền lại còn dịu dàng ấm áp biết bao. Quả là một người đàn ông tuyệt vời ”
Ngôn Tiểu Nặc nghe được những lời bàn tán kia, suýt chút nữa thì chết vì sặc.
Cô ngay lập tức bình tĩnh lại, uống vào hai ngụm nước, sau đó cũng chẳng quan tâm mình đã ăn no hay chưa, trực tiếp cầm ví rời đi.
Mặc Tây Quyết cũng không nhìn đám người mê trai kia, đứng lên đi theo Ngôn Tiểu Nặc rời đi.
Anh không hề đuổi theo đi cạnh cô mà cùng với cô người trước người sau duy trì khoảng cách nhất định. Mãi cho đến lúc ra khỏi cửa, Mặc Tây Quyết mới ôm chặt Ngôn Tiểu Nặc đang xấu hổ và giận dữ vào lòng mình.
Tâm nhìn của Ngôn Tiểu Nặc bị thân hình cao lớn của anh cản trở, căn bản không nhìn thấy đằng sau có người đuổi theo hay không. Nhưng cho dù có đuổi theo đi chăng nữa thì cũng chẳng sao, hôm nay ở Tập đoàn Đế Quốc này cô cũng gần như mất hết mặt mũi rồi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vừa đỏ vừa nóng bừng lên, cô đẩy nhẹ Mặc Tây Quyết ra: “Đều tại anh, để người ta nhìn thấy hết rồi.”
Mặc Tây Quyết khẽ nhếch lông mày, giọng nói trầm thấp: “Em bị sặc đến mức này rồi, anh mà không quan tâm em thì anh còn là người sao?”
Ngôn Tiểu Nặc cau mày nói: “Nhưng mà bọn họ nói.......
“Ngôn Uyển Cừ, em nghe cho rõ đây.” Mặc Tây Quyết đột nhiên nghiêm mặt nói: “Anh muốn quan tâm em, muốn đối xử tốt với em, điều này không ai có thế ngăn cản được. Mặc Tây Quyết anh từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến việc che giấu, cũng chẳng quan tâm những lời bàn tán của người khác.”
Ngôn Tiểu Cừ bị lời nói của anh làm cho nghẹn tới nỗi một câu cũng không nói ra được, chỉ biết cúi đầu đứng im tại chỗ.
Mặc Tây Quyết xoa đầu cô, trong mắt chan chứa sự thương yêu vô hạn ngay cả anh cũng không biết, đôi môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cô: “Đợi đến khi em đạt giải Red Dot chúng ta sẽ công khai mối quan hệ, lúc đó em sẽ không bị quấy rầy nữa”
Ngôn Tiểu Nặc im lặng thở dài một tiếng, cô bỗng nhiên có chút hận sự yếu đuối này của bản thân.
Nhưng lời cũng đã nói ra rồi. Trong tầm mắt Mặc Tây Quyết bây giờ toàn bộ đều là cô, không rời đi chút nào.
Cảm giác đó giống như là chỉ cần anh hơi buông lỏng thì cô sẽ ngay lập tức chạy đi mất.
Mặc Tây Quyết ôm cô một lát, thấp giọng nói: “Đi cùng anh đến phòng làm việc.”
Ngôn Tiểu Nặc bất đắc dĩ đi theo anh. Cô thực sự không muốn quay trở lại phòng thiết kế đối mặt với những lời bàn tán cùng những ánh mắt không ngừng soi xét kia.
“Đến phòng làm việc làm gì?” Ngôn Tiểu Nặc vừa đi vừa hỏi: “Em muốn về nhà ôn bài cơ”
Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói: “Thì ở chỗ anh ôn bài ”
Ngôn Tiểu Nặc ho nhẹ một tiếng: “Cơ mà em không mang theo sách vở.”
“Anh bảo người mang hết đến phòng làm việc của anh rồi” “Mang đến hết rồi sao? Là ý gì vậy?”
“Từ hôm nay trở đi anh muốn em cùng anh đi làm, cùng anh tan làm, anh làm việc còn em học bài ” Mặc Tây Quyết trả lời rất thản nhiên, hoàn toàn không quan tâm đến vẻ mặt khiếp sợ của Ngôn Tiểu Nặc.
Đúng là cái tốt không học lại đi học cái xấu, anh thế mà lại muốn giám sát cô, đúng là.... quá gian xảo. Ngôn Tiểu Nặc Lập tức phản đối: “Em hoàn toàn có thể ở nhà ôn tập!”
Mặc Tây Quyết không chút nể nang thẳng thừng phản bác cô: “Anh đây không màng đến công việc nặng nhọc có lòng tốt giám sát em ôn bài, em nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng."
Miệng Ngôn Tiểu Nặc mở ra rồi ngậm lại, suýt chút nữa nhổ nước bọt vào bóng lưng vừa cao vừa đẹp trai của Mặc Tây Quyết: “Dù gì thì em cũng là một sinh viên xuất sắc, anh nói như vậy chẳng khác nào đang sỉ nhục em!”
Mặc Tây Quyết không hề quan tâm đến sự lên án của cô. Anh dừng bước, xoay người vác cô nhóc đang tức giận kia lên: “Im miệng, con gái nói chuyện không được thô lỗ như vậy”
“Thế anh vác em lên như này không phải thô lỗ thì là gì?” Ngôn Tiểu Nặc được đà chế giễu lại.
Mặc Tây Quyết nhẹ giọng nói: “Anh đây đang làm người vận chuyển cho em, có chỗ nào thô lỗ à?” Ngôn Tiểu Nặc quyết định vẫn nên im lặng thì hơn. Mặc Tây Quyết đây là đang cố tình so đo với cô, dù cô có nói thêm gì đi chăng nữa thì cũng chỉ tự mình chuốc lấy khố mà thôi.
Mặc Tây Quyết thấy cô cuối cùng cũng yên lặng ngoan ngoãn nằm trên vai anh, khóe miệng bất giác nhếch lên một nụ cười vui vẻ.
Ngôn Tiếu Nặc bị Mặc Tây Quyết vác đến phòng làm việc. Cô vừa mới chạm chân xuống đất đã nhìn thấy trên chiếc bàn uống trà làm bằng gỗ trắc đặt mấy quyển sách tối hôm qua cô đã để ở đó.
Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng nói: “Bây giờ sẽ không có ai đến đâu, em đi nấu bữa trưa cho anh trước đi, sau đó hằng ôn bài” Ngôn Tiểu Nặc chỉ tay xuống dưới lầu nói: “Ở tầng dưới có nhiều đồ ăn ngon như vậy sao vừa nãy anh không ăn?”
Mặc Tây Quyết ngồi vào bàn làm việc, hời hợt nói: “Em ho thành như vậy, anh làm gì còn tâm trạng để ăn tiếp chứ?”
Khá lắm, hóa ra đều là lỗi của cô.
Ngôn Tiểu Nặc biết rằng cùng anh nói đạo lý thì chỉ có tốn công tổn sức mà thôi, Mặc Tây Quyết hôm nay muốn cô góp chút sức thì cô đừng mong chạy trốn được.
Cô đành phải vào nhà bếp làm cho anh vài món Trung.
Hừ, không cho cô vui vẻ thì cô cũng không cho anh ăn ngon!
Ngôn Tiếu Nặc nghĩ, trưa hôm nay
cô ăn cơm rang trứng, thế thì cũng làm một đĩa cơm rang trứng cho Mặc Tây Quyết là được.
Cô tìm xong nguyên liệu, rang một đĩa cơm rang trứng thật to, sau đó xịt một lớp tương ớt lên.
Ngôn Tiểu Nặc bưng cơm vào phòng làm việc của Mặc Tây Quyết, đúng lúc anh đang xem tài liệu, bên cạnh ngay cả một ly trà cũng không có, thật là đáng thương.
Ngửi thấy mùi thơm, Mặc Tây Quyết ngẩng đầu lên, trong lòng vui vẻ. Cuối cùng cũng có thể được ăn cơm do chính tay cô nấu.
Nhưng Ngôn Tiểu Nặc chỉ đem mỗi một đĩa cơm rang trứng đặt trước mặt anh, sau đó là bộ dụng cụ ăn uống, ngay cả một bát canh cũng không có.
Mặc Tây Quyết ăn được một miếng, lông mày bỗng nhíu chặt lại.
Ngôn Tiểu Nặc cười trộm. Người này bình thường không ăn cay, bây giờ cô phải chỉnh anh mới được.
“Em cho tương ớt vào à?” Mặc Tây Quyết cau mày hỏi, sắc mặt vô cùng khó coi. Ngôn Tiểu Nặc chớp đôi mắt to tròn, cười một cách nghịch ngợm: “Đúng vậy.”
“Cay quá”
“Tục ngữ có câu, ăn được cay thì mới có thể làm chủ gia đình, một chút cay anh cũng không ăn được sao?”
Mặc Tây Quyết nghi ngờ nhìn đĩa cơm, do dự có nên tiếp tục ăn hay không.
Ngôn Tiểu Nặc hừ một tiếng: “Nếu như anh không ăn, sau này đánh chết em cũng không nấu ăn nữa đâu.”
Mặc Tây Quyết ngước mắt lên nhìn vẻ mặt kiên định của cô, dù sao thì anh cũng không nỡ đánh chết cô, chẳng còn cách nào khác đành phải ăn.
Anh ăn ngấu nghiến như hổ đói, chủ yếu là do cay, chậm rãi ăn đối với anh chính là một loại cực hình. Ngôn Tiếu Nặc lại rất lo lắng, Mặc Tây Quyết ăn như vậy ngộ nhỡ sặc thì chắc chăn sẽ không vui đâu. Tương ớt mà nghẹn ở cổ họng, nếu như bị nghẹn đến mức không thở được thì phải làm sao?
Nghĩ đến đây, lưng cô toát mồ hôi lạnh, lập tức xoay người vào bếp lấy một ly trà sữa vội vã mang ra, đã thấy Mặc Tây Quyết sắp ăn xong đĩa cơm.
Cô có chút lo lắng, sợ anh sẽ bị đau bụng.
“Anh uống chút trà sữa đi, em xin lỗi” Ngôn Tiểu Nặc đưa ly trà sữa đến cạnh môi anh, dịu dàng nói. Mặc Tây Quyết không quan tâm đến cô, tiếp tục vùi đầu ăn.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng kéo tay áo anh, lẩm bẩm gọi: “Mặc Tây Quyết......”
Mặc Tây Quyết nuốt cơm xuống, ngẩng đầu nhìn cô nói: “Em mớm nước cho anh.” Ngôn Tiểu Nặc trợn tròn mắt, không thể tin được hỏi: “Anh nói cái gì cơ?” “Mớm cho anh, nếu không thì có đánh chết anh cũng không uống.” Mặc Tây Quyết nhếch mày nói.
Ngôn Tiểu Nặc để ly trà sữa trên bàn, kiêu ngạo nói: “Cứ để ở đây, anh uống hay không thì tùy”
Lời còn chưa nói xong, Mặc Tây Quyết đột nhiên bắt đầu ho dữ dội.
Ngôn Tiểu Nặc bị dọa sợ, vội vàng vuốt lưng Mặc Tây Quyết lo lắng hỏi: “Mặc Tây Quyết, anh không sao chứ? Mặc Tây Quyết?” Mặc Tây Quyết nói không nên lời, hai tay ôm chặt lấy bụng.
Ngôn Tiểu Nặc hối hận muốn chết, sớm biết như này cô đã không cho anh ăn tương ớt. Cô rối rít xin lỗi: “Xin lỗi mà, xin lỗi, anh đừng buôn nữa” Cô đưa trà sữa đến gần hơn một chút, nói: “Anh uống ít trà sữa đi”
Mặc Tây Quyết không ho nữa, đôi mắt nhìn chăm chằm vào ly trà sữa.
Ngôn Tiểu Nặc không nghĩ nhiều, lập tức uống một ngụm trà sữa sau đó đưa chiếc miệng nhỏ nhắn tiến lại gần.
Mặc Tây Quyết giữ chặt đầu cô, không chút thương tiếc hoành hành trong miệng cô, chỗ nào giống như vừa bị nghẹn cơ chứ?
Ngôn Tiểu Nặc biết mình lại bị Mặc Tây Quyết trêu chọc, tức giận đến mức mặt đỏ bừng bừng, đấm vài cái vào bả vai anh: “Anh lại giả vờ, ai cho anh giả vờ hải”
Mặc Tây Quyết cười: “Có thể được em hôn như này, anh giả vờ một chút cũng đáng lắm”
Ngôn Tiểu Nặc tức đến nỗi không biết nên mắng anh như nào cho hả dạ, nhấc đôi chân thon dài lên dùng sức hung hăng đạp vào chân anh.
Mặc Tây Quyết phản ứng nhanh né được, hai tay ôm chặt lấy eo cô, nhấc ly trà sữa lên nhẹ nhàng nhấp môi.
Động tác này tao nhã cao quý vô cùng, so với hành động câm thú của anh vừa nãy khác xa nghìn dặm.
Ngôn Tiểu Nặc lười không muốn nhìn anh, nhảy qua chân anh, nói: “Em phải đi ôn bài rôi."
Mặc Tây Quyết bị cô đùa giỡn đến mức này, tâm trạng vô cùng tốt, cảm thấy mỗi ngày trôi qua vừa vui sướng vừa thú vị.
Ngôn Tiếu Nặc khinh thường liếc anh một cái, mở vở ra tiếp tục ôn bài.
Đột nhiên điện thoại thông báo có tin nhắn, Ngôn Tiểu Nặc cầm điện thoại lên nhìn, là tin nhắn của Phó Cảnh Dao.
Phó Cảnh Dao: Chị họ của cậu đúng là đồ đáng ghét, không biết cô ta có được ID Wechat của tớ từ đâu, không ngừng nhắn tin tìm tớ đòi mượn vở.
Ngôn Tiểu Nặc ngay lập tức trả lời cô ấy: Thì cậu nói vở của cậu cho tớ mượn rồi.
Phó Cảnh Dao cũng trả lời: Tớ nói rồi. Cô ta lại nói với tớ là thi xong thì đến nhà cô ta chơi, ai thèm đến nhà cô ta chơi chứ.
Ngôn Tiểu Nặc cũng cảm thấy rất bất lực, suy nghĩ một lát rồi trả lời: Cậu cứ nói là cậu sắp đi Mỹ rồi.
Phó Cảnh Dao mãi không thấy trả lời, chắc là cách của cô có hiệu quả rồi. Không biết từ khi nào da mặt Ngôn Uyển Cừ lại trở nên dày như vậy nhỉ.
Ngôn Tiểu Nặc bỏ điện thoại sang một bên, cũng không nghĩ gì nhiều. Nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ chính là học thật tốt, cố gắng hết sức vượt qua kỳ thi cuối kỳ hai ngày tới.