Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 224


trước sau

Chương 224: Hai Đôi Tình Nhân

Suốt quãng đường trở về biệt thự của Hình Liệt Hàn, Đường Tư Vũ vẫn tiếp tục trầm mặc và cũng không biết cô đang nghĩ gì. Khi xe đến nơi, điều đầu tiên Hình Liệt Hàn muốn làm là liên lạc với bạn của anh là Ôn Lệ Thâm, sau đó đề cậu ấy liên lạc với Tô Hi, để cô ấy tới an ủi Đường Tư Vũ.

Là một người bạn tốt, cô ấy nhát định biết cách để Đường Tư Vũ trút bỏ nỗi buồn trong lòng.

Hình Liệt Hàn đứng ngoài sân gọi điện thoại cho Ôn Lệ Thâm.

“Alo! Liệt Hàn, về nước rồi hả?” Ôn Lệ Thâm ở đầu dây bên kia hỏi.

Anh biết rằng Hình Liệt Hàn đang ở nước ngoài, không phải Hình Liệt Hàn tiết lộ cho anh biết, mà anh biết điều đó thông qua em trai mình Ôn Lương Diệu, cậu em trai này có vẻ quan tâm đến học sinh Hình Nhất Nặc của mình.

“Ừ! Về nước rồi, hôm nay cha của Tư Vũ đã qua đời, cậu có số của Tô Hi không?

Cậu đưa cô ấy đến đây để an ủi Tư Vũ đi, bây giờ cô ấy đang rất buồn.” Giọng Hình Liệt Hàn khàn đặc.

Bên kia đầu dây giọng điệu cũng rất nghiêm túc: “Mình có số của cô ấy, bây giờ mình sẽ liên lạc với cô ấy, rồi đưa cô ấy đến nhà cậu.”

“Được rồi!” Hình Liệt Hàn trả lời rồi cúp máy.

Tô Hi hiện đang ở trong phòng thu, Annie thì đang chuẩn bị cho cô ấy một số tư tưởng về cách đối phó với tổ Ái Đắc Nguyệt tu luyện mà cô sắp gia nhập, để cô phải là một vai diễn được yêu thích trong đó.

Tô Hi nghe xong liền không muốn nghe nữa, lúc này điện thoại di động liền vang lên, cô cầm lên nhìn, là Ôn Lệ Thâm, cô giật mình, trực tiếp cầm lên nghe.

“AloI”

“Tô Hi, bây giờ cô đang ở đâu?”

“Tôi đang ở trong phòng thu.”

“Tôi sẽ đến đón cô ngay bây giờ.”

“Đón tôi? Đi đâu?”

“Khi nào đến tôi sẽ nói cho cô biết! Mười lăm phút nữa thì đi ra.” Ôn Lệ Thâm không thông báo qua điện thoại cho cô.

Tô Hi là chị em tốt nhất của Đường Tư Vũ, nếu cô biết được Đường Tư Vũ đang đắm chìm trong đau buồn, cô nhất định cũng sẽ rất buồn.

Cho nên, anh quyết định muốn đến gặp trực tiếp cô rồi mới nói sau.

“Được rồi.” Tô Hi chớp mắt trả lời, mặc dù cô không biết Ôn Lệ Thâm tìm cô để làm gì, nhưng giọng điệu của anh rất trầm khiến cô cảm thấy như có chuyện quan trọng đến với mình.

Mười lăm phút sau, Tô Hi đứng ở cửa văn phòng, cô đeo khẩu trang vào, may là không có người qua đường nào phát hiện ra cô.

Xe của Ôn Lệ Thâm đỗ bên cạnh cô, cô mở cửa ghế phụ ngồi vào.

Vào trong xe, Tô Hi cởi bỏ khẩu trang, quay đầu nhìn anh: “Anh tìm tôi có chuyện gì không?”

“Đường Tư Vũ về nước rồi.”

“Lúc nào?”

“Có lẽ đã trở lại sáng nay.”

“Sao cô ấy về sớm vậy?”

“Bởi vì hôm nay cha cô ấy đã qua đời.” Ôn Lệ Thâm trầm giọng nói.

Đồng tử của Tô Hi mở to ra, nước mắt tuôn ra rất nhanh trong đôi mắt đang nhìn chằm chằm anh, cô bụm lấy môi, nghẹn ngào nói: “Anh đang nói cái gì vậy? Chú Đường đã qua đời?”

“Ừ, nửa tiếng trước, Hình Liệt Hàn có gọi điện cho tôi, nói Đường Tư Vũ bây giờ rất buồn, đề tôi đưa cô đi an ủi cô ấy.”

“Không… chuyện này sao có thể?” Tô Hi lâm bảm, nhưng nước mắt vẫn chảy dài trên má, cô có thể tưởng tượng lúc này Đường Tư Vũ đang buồn như thế nào.

“Nhanh đưa tôi đến đó đi.” Tô Hi hít một hơi, khẩn cầu liếc nhìn Ôn Lệ Thâm.

Ôn Lệ Thâm lập tức đạp chân ga, xe chạy thẳng đến biệt thự của Hình Liệt Hàn, cũng là hướng nhà của anh ta.

Nửa giờ sau, anh lái xe vào trong sân biệt thự của Hình Liệt Hàn, xe dừng ở lối vào đại sảnh.

Xe vừa dừng lại, Tô Hi ngồi ở ghế phụ vội vàng đầy cửa bước xuống xe, cô đi thẳng vào đại sảnh.

Thấy trong đại sảnh không có ai, cô vội vàng lên lầu tìm Đường Tư Vũ.

Lúc này, Đường Tư Vũ nhốt mình trong phòng, Hình Liệt Hàn cho cô một khoảng không gian yên tĩnh, trong khi đó anh đang ngồi ở sảnh tầng ba, cũng đang trầm tư cái gì đấy.

Anh nhìn thấy Tô Hi đang vội vàng lên lầu, liền đứng dậy chỉ về phía cửa phòng Đường Tư Vũ: “Cô ấy đang ở bên trong đấy.

Tô Hi gật đầu với đôi mắt đỏ hoe, cô đi đến trước cửa phòng của Đường Tư Vũ, nhẹ nhàng gõ một cái rồi vặn nút khóa cửa đi vào trong.

Đường Tư

Vũ không biết Tô Hi sẽ đến, cô nghĩ là Hình Liệt Hàn đi vào, cô vội vàng lau nước mắt.

Tuy nhiên, cô lại nhìn thấy người chị em thân thiết nhất của mình đến.

“Hi Hi..” Cô đứng dậy khỏi chiếc ghế trước cửa số kiểu Pháp và lao về phía Tô Hi, hai chị em ôm chặt lấy nhau.

“Mình xin lỗi, Tư Vũ, mình đến muộn, không biết cha cậu lại đi vội vàng như vậy… Cậu lẽ ra nên nói cho mình biết, mình có thể ở bên cậu!” Tô Hi tự trách mình.

Đường Tư Vũ ôm cô, vùi vào vai cô khóc nức nở, lúc này cô thật sự cần Tô Hi.

Tô Hi vừa khóc vừa ôm chặt lầy cô, như muốn chia sẻ nỗi đau trong lòng.

Ở bên ngoài đại sảnh, Ôn Lệ Thâm cũng bước lên lầu, đi tới ngồi bên cạnh Hình Liệt Hàn, lúc này hai người ngược lại không có chuyện gì để nói.

Trong phòng, sau khi Đường Tư Vũ khóc một hồi, Tô Hi lau nước mắt cho cô: “Chú đi đường đột ngột quá, chuyện này thật khiến người khác khó tin.”

“Cha mình đi không an lòng.” Đường Tư Vũ nghẹn ngào lên tiếng.

Tô Hi chớp chớp mắt: “Tại sao?”

“Bởi vì ông ấy không phải tự nhiên đi, mà là bị người khác hãm hại!”

“Bị người nào?”

“Nếu mình đoán không lầm, thì có liên quan gì đến Khưu Lâm.” Đường Tư Vũ nghiến răng, cô tin chắc rằng cái chỉ tay oán hận cuối cùng của cha cô nhất định là có ý gì đó.

“Trời ạ! Bà ta sao có thể độc ác như vậy.”

Tô Hi cũng nắm chặt tay lại.

“Mình vẫn chưa có bằng chứng, nhưng mình sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra nguyên nhân! Trả lại công bằng cho cha mình.”

Chỉ có chuyện này mới có thể khiến cho Đường Tư Vũ nén lại đau thương.

“Nếu đã như vậy, thì cậu nhất định không được buông tha cho bà ta!” Tô Hi cũng rất tức giận, nói xong nghĩ đến Tiểu Hi, cô nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Hi có biết ông ngoại đã mắt không?”

Đường Tư Vũ lắc đầu: “Mình chưa có nói với thằng bé, mình cũng không biết phải nói với thằng bé như thế nào.” Cô bụm lây môi, nhất thời lại đau thương khó dấu.

Tô Hi cũng cảm động theo, mặc dù đứa trẻ vẫn còn nhỏ nhưng chắc chắn thằng bé cũng sẽ rất buồn nếu mắt đi một người thân.

Hình Liệt Hàn nhờ trợ lý Hàn Dương mua ít đồ ăn tới. Đường Tư Vũ đã không ăn gì từ trưa đến sáu giờ tối hôm nay rồi, cả một ngày đều không ăn cái gì, trên máy bay cũng không ăn nhiều, anh lo lắng cô sẽ đói bụng, vừa hay Tô Hi cũng ở đây, có thể thuyết phục cô ăn một ít.

Ôn Lệ Thâm cũng không rời đi, Hình Liệt Hàn đi xuống lầu nấu cơm, anh cũng theo xuống lầu giúp đỡ, hai nam nhân phi thường đẹp trai, giờ phút này mới lo lắng cho nữ nhân trên lầu.

Thấy Ôn Lệ Thâm vẫn chưa rời đi, Hình Liệt Hàn không khỏi hỏi anh: “Sao vậy?

Cậu bắt đầu có ấn tượng tốt với Tô Hi rồi sao?”

Ôn Lệ Thâm xắn tay áo lên rửa rau: “Khó mà nói, nhưng người con gái này hoàn toàn lại khiến cho người ta quan tâm.”

Nghe được đáp án này, Hình Liệt Hàn cũng biết rồi, có thể làm cho cậu ta quan tâm nữ nhân, vậy nhất định nữ nhân đó đã bị cậu ta đề ở trong lòng rồi.

“Tô Hi không tôi.”

“Đường Tư Vũ cũng không tồi.”

“Vì vậy, mình định theo đuổi cô ấy.” Hình Liệt Hàn cong môi cười.

Ôn Lệ Thâm trầm mặc vài giây rồi nói: “Mình sẽ xem xét lại!”

“Nếu mà thích rồi thì cố mà giữ lấy.”

Ôn Lệ Thâm không phản bác, anh cảm thấy Hình Liệt Hàn nói đúng, nhưng anh không chắc mình có thực sự thích Tô Hi đến mức có thể theo đuổi cô hay không.

Nói chính xác hơn, anh vẫn chưa biết chính xác nội tâm của mình, và cũng không dám xác định anh sẽ ở bên người phụ nữ này cả đời.

Nhưng mà, Hình Liệt Hàn và Đường Tư Vũ đều đã có con, bản thân Đường Tư Vũ cũng tốt, nên Hình Liệt Hàn theo đuổi cô và thích cô, càng có lý do để nói.

Hai người phụ nữ ở tầng trên đang an ủi nhau, còn ở tầng dưới, hai người đàn ông ăn ý đã xắn tay áo kết hợp ăn ý nấu bữa tối, phong cảnh buổi tối cũng không hề làm mất đi sự ấm áp.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện