Chương 225: Hai Mẹ Con Tàn Nhẫn
Một giờ sau, Hình Liệt Hàn lên lầu, nhẹ nhàng gõ cửa phòng của Đường Tư Vũ, trên mặt Đường Tư Vũ vẫn lộ rõ vẻ buồn bã, nhưng tâm trạng của cô ấy đã có vẻ ổn định, Tô Hi nhìn cô trong ánh mắt cũng lộ ra vẻ khổ sở, buồn bã.
“Xuống ăn tối thôi!” Hình Liệt Hàn nói về phía hai người họ.
“Được rồi, chúng tôi sẽ xuống ngay thôi.”
Tô Hi đáp.
Đường Tư Vũ bởi vì đôi mắt khóc đến sưng đỏ, cô chỉ hơi ngắng lên, còn không cả thèm nhìn Hình Liệt Hàn, Hình Liệt Hàn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tô Hi đứng dậy đi vào phòng tắm, lấy khăn ấm đi ra, nhẹ nhàng nâng mặt Đường Tư Vũ lên, lấy khăn lau đi nước mắt trên mặt, Đường Tư Vũ nhắm mắt lại, hai mắt sưng đỏ, cả khuôn mặt xanh xao, trông rất hốc hác.
“Tư Vũ, chuyện của chú, chúng mình sẽ âm thầm điều tra, nhưng bây giờ, cậu vẫn phải nghĩ đến sức khỏe của bản thân!
Cậu cũng không thể lại để xảy ra chuyện được, Tiểu Hi cần cậu.” Tô Hi khuyên cô.
Đường Tư Vũ mới hàn huyện với Tô Hi được một giờ, cô cũng trút được cảm xúc đau lòng của mình, cô hận Khưu Lâm, ghét vẻ ngoài giả tạo của bà ta, ghét sự thờ ơ của bà ta với cha cô, bà ta cũng không xứng với cha cô,không công bằng chút nào, người phụ nữ này, cô hận đến thấu xương tủy.
Những lời nói văng vẳng từ trong tim quả thực có thể khiến người ta bình tĩnh hơn.
Cha đã mắt rồi, đây là sự thật không thể chối cãi, ngoài sự đau buồn, cô nên tìm cơ hội điều tra ra nguyên nhân cái chết của cha.
Khóc lóc không phải là biện pháp giải quyết, Tô Hi cũng đã làm rất nhiều công tác tư tưởng, con trai cô cũng đã trở thành động lực đề Đường Tư Vũ trở nên mạnh me.
Tô Hi nắm lấy cánh tay cô an ủi: “Đi ăn cơm thôi! Hậu sự của cha cậu còn cần phải xử lí, cậu phải lấy lại tinh thần thôi.”
“Ừ!’ Đường Tư Vũ nhẹ nhàng gật đầu, lúc này toàn thân suy nhược, cô nghĩ, lại không muốn ăn, nhất định không được để mình chững lại trong thời điểm này.
Ở dưới lầu, Hình Liệt Hàn và Ôn Lệ Thâm nấu một bàn các món ăn, hai người đàn ông ngồi vào bàn không nhúc nhích, đang chờ hai người con gái xuống.
Đường Tư Vũ đi xuống lầu, Hình Liệt Hàn đứng dậy, đi đến bên cạnh cô, anh đưa tay ra nắm lấy tay cô, Tô Hi buông tay Đường Tư Vũ ra, chủ động ngồi vào bên cạnh Ôn Lệ Thâm.
Sau khi Đường Tư Vũ ngồi xuống, Hình Liệt Hàn bưng một bát cháo thanh đạm đặt trước mặt cô: “Nếu không muốn ăn, thì ăn trước một ít cháo cho âm bụng.”
Đường Tư Vũ nước mắt tuôn rơi, nhìn anh đầy cảm kích, Ôn Lệ Thâm cũng thương cảm cho cô, mất cha đột ngột như vậy, đổi lại vào ai cũng không thể nào chịu nồi.
Đường Tư Vũ cúi dầu, đưa từng thìa cháo trắng ngọt ngào, cả bàn đồ ăn cô lại không động đũa vào muốn nào, trái lại Hình Liệt Hàn lại gắp một vài món ăn cho vào bát của cô.
Trên bàn ăn bầu không khí có chút chìm xuống, mọi người im lặng ăn cơm, sau nửa giờ, Hình Liệt Hàn hy vọng tối nay Tô Hi sẽ ở lại với Đường Tư Vũ, đương nhiên Tô Hi cũng không từ chối, cô quyết định mấy ngày nay cũng sẽ không rời xa cô, sẽ ở bên cạnh cô khi hậu sự của cha cô được giải quyết xong xuôi.
Tại Đường gia.
Bầu không khí lúc này cũng rất nặng nề, Đường Y Y vừa ăn vừa nghĩ đến cha mình lại ủ rũ, Khưu Lâm ngồi đối diện lập tức mắng cô: “Có cái gì mà phải khóc lóc?
Ăn cơm đi.”
“Mẹ, tại sao cha lại đi nhanh như vậy?”
Đường Y Y không dám tin, có cha ở lại, cô ta ít nhất vẫn còn có một người để dựa vào.
“Cái gì đi được nhanh như vậy? Ông ấy vốn vẫn phải uống thuốc trợ tim, đó là chuyện sớm muộn thôi.”
“Mẹ, sao mẹ… không buồn vậy?” Đường Y Y không ngừng đặt ra nghi vấn trong lòng.
Khưu
“Tương lai của con?”
“Chẳng lẽ con muốn chúng ta bị Đường Tư Vũ giẫm đạp dưới chân cô ta sao?”
“Đương nhiên là không muốn.” Khuôn mặt Đường Y Y từ bi thương hóa thành không cam lòng.
“Vậy thì con có biết rằng khi cha con còn sống, ông ấy đã viết một bản di chúc, ý định để lại 50% vốn cổ phần của công ty cho Đường Tư Vũ, và con chỉ có một vài tài sản không?”
“Cái gì? Sao cha con lại bất công như vậy?” Đường Y Y tức giận trừng mắt.
Khưu Lâm cũng cong môi chế nhạo: “Không sai, trái tim ông ta cũng đã hướng về Đường Tư Vũ từ lâu rồi. Ngay khi con nha đầu ngu ngốc ấy trở về, cha con hận không thể đem toàn bộ gia sản của Đường gia đưa cho cô tai”
“Cha con đã lập di chúc rồi sao? Ông ấy thực sự đưa một nửa tài sản Đường gia cho cô ta sao?” Đường Y Y quan tâm nhất điểm này.
“Đương nhiên là không! Di sản của ông ấy còn chưa có hiệu lực! Nhưng mẹ có cách đề tập đoàn Đường gia thuộc về chúng ta.
Con cứ yên tâm về chuyện này.”
“Mẹ chỉ mong con đừng đau lòng nữa.
Người cha như vậy có chết cũng chết rồi.
Con có mẹ là đủ rồi” Khưu Lâm sắc mặt lạnh tanh nói với con gái.
Đường Y Y lúc trước còn đang đau buồn, lúc này lời nói của mẹ khiến cô cảnh tỉnh lại, cô cắn chặt môi, trên miệng nở nụ cười lạnh: “Nói như vậy, cha chết lại là chuyện tốt.”
Khi Khưu Lâm nhìn thấy con gái mình nhanh như vậy đã đối mặt được rồi, bà ta thầm nghĩ, không uổng công bà sinh ra nó, tâm ý tương thông, bà ta gật đầu rồi nói: “Đúng vậy, cha con đã chết. Điều đó chỉ tốt chứ không có hại cho chúng ta, bây giờ thì ăn cơm đi, tang lễ của ông ấy xong xuôi, tất cả tài sản nhà Đường gia thuộc về mẹ con chúng ta, còn Đường Tư Vũ thì đứng sang một bên thôi!”
“Vâng! Đúng, mẹ không thể nào cho cô ta, cô ta đã có Hình Liệt Hàn rồi, nếu lại còn chia công ty cho cô ta nữa, chúng ta sẽ thật sự bị cô ta giãm đạp cho đến chết mắt.” Đường Y Y nắm chặt tay nói.
“Yên tâm, công ty này về sau sẽ là của hồi môn của con. Mẹ không tin con lại không tìm được người đàn ông tốt hơn Hình Liệt Hàn.
Đường Y Y lập tức cảm thấy vô cùng hạnh phúc: “Vâng, mẹ, con nhất định sẽ hạnh phúc hơn Đường Tư Vũ.”
“Mẹ, con hỏi mẹ một việc, mẹ có từng yêu cha con không?” Đường Y Y trong ánh mắt lộ ra hiếu kỳ.
“Yêu với không yêu cái gì, ông ấy cũng đâu có yêu mẹ. Mẹ phát hiện ông ấy đã mua phần mộ ở bên cạnh mẹ của Đường Tư Vũ, nên mẹ thấy mình yêu ông ta làm cái gì? Hồi đó, ông ấy không bỏ rơi mẹ con chúng ta, chỉ là do sau này mẹ đã quấn quít lấy ông ấy, ông ấy mới không thể không cưới mẹ! Mẹ chỉ coi trọng tiền của ông ta thôi.” Khưu Lâm nói rất thực tế.
Đường Y Y nghe xong, trong lòng cảm thấy người cha này ở trong lòng cô không còn quan trọng nữa, kế tiếp nếu mẹ cô có tiếp quản công ty thì cô vẫn sẽ có tiền tiêu xài Đêm đó, Đường Tư Vũ hoàn toàn không ngủ được, Tô Hi nằm bên cạnh cô. Dưới ánh đèn mờ ảo, Đường Tư Vũ mở mắt, từ khóe mắt nước mắt lặng lẽ chảy xuống, cô không còn khóc to nữa, nhưng cô nhớ cha mãnh liệt.
Tô Hi cầm lấy tờ giấy mềm nhẹ nhàng lau khóe mắt, giờ phút này cô cũng không muốn an ủi cô, cứ để cô khóc một chút đi!
Cô cứ im lặng giữ lại những giọt nước mắt lại càng khiến cô cảm thấy đau khổ hơn.