Giống như bị sét đánh giứa trời quang, Phương Vũ yên đứng chôn chân tại chỗ, cô có phải nghe lâm rồi không?
Hoắc Hạo Nhiên anh ta đang đề nghị với cô chuyện quái quỷ gì thế này, nhận một người trưởng bối lần đầu tiên gặp mặt làm cha cô, chuyện này quá phi lý rồi, anh ta bị ấm đầu sao chứ?
Phương Vũ Yên nghĩ vậy, cô tự nhiên bước tới hai bước trước mặt Hoắc Hạo Nhiên, bàn tay thon nhỏ bất giác đưa lên áp vào vầng trán rộng của anh, sắc mặt vừa ngạc nhiên lại vừa nhu hòa, cô nói: "Hoắc Hạo Nhiên, đầu anh có bị thương ở đâu không thế?"
Hoắc Hạo Nhiên hơi bất ngờ vì cách cư xử của cô, nhưng cảm giác da mặt được mơn trớn từ bàn tay người con gái này lên mặt, thật không tệ chút nào, anh không muốn bài xích, thậm chí còn khá là thích.
"Không, tôi không bị đau ở đâu cả, nhưng mà rất cảm ơn em vì em đã quan tâm tôi." Anh vừa đáp vừa cười.
Hoắc Hạo Nhiên nhận ra sự khác biệt ở cử chỉ và sắc mặt của anh, cô rụt tay lại, hai mắt vội nhìn sang hướng khác, cô hoàn toàn không biết hai gò má của cô gần đỏ như màu những trái cà chua trong giỏ kia, nhưng Hoắc Hạo Nhiên lại nhìn rất rõ.
Anh khẽ mỉm cười, lấy tất cả rau củ quả trong giỏ lúc nãy bà Miểu đưa cho anh ra ngoài, rồi lại để vào dưới vòi nước rửa sạch từng thứ một.
Phương Vũ Yên nhìn hành động của anh mà không hề chớp mắt, trong mắt có chút hâm mộ.
Từng ngón tay thon dài đẹp đẽ kia của anh dường như rất thuần thục, cô không ngờ một tổng tài mặt lạnh như anh cũng còn có mặt này.
Cô cũng không ngại mở miệng trêu chọc anh, "Hoắc Hạo Nhiên à, tôi không nghĩ là anh cũng có mặt tốt này luôn đó."
Hoắc Hạo Nhiên hai tay vẫn thuần thục làm, nhưng miệng vẫn không quên trả lời cô gái của anh, "Những mặt tốt của tôi còn nhiều lắm, em có muốn biết thêm không?" Vừa nói câu này anh còn cố tình ghé sát vào tai cô, giọng điệu mờ ám,
Phương Vũ Yên tròn mắt, cô lắp bắp đối đáp lại lời anh, "Tôi...cần..cần gì phải biết mặt tốt của anh chứ? Cô lúng túng nói, cũng không dám nhìn anh, chỉ sợ nếu mặt đối mặt với anh, nhất định sẽ dính thính độc của tên kia rải rắc...
Thấy Phương Vũ Yên không dám nhìn mình, Hoắc Hạo Nhiên cũng không có ý định trêu chọc cô nữa, anh lúc này mới thẳng thắn nói, "Vũ Yên, lời tôi nói với em đều là thật đó, không có đùa giỡn chút nào đâu."
"Tại sao lại là tôi?" Phương Vũ Yên lúc này mới nghiêm túc đối thoại với anh, "Hoắc Hạo Nhiên, chúng ta chỉ mới gặp nhau bao lâu, anh không thấy chuyện này thật sự rất hoang đường với tôi hay sao? Bản thân tôi chẳng phải vợ anh, bạn gái lại càng không phải, tôi lấy tư cách gì để chấp nhận những điều anh đề nghị." Phương Vũ Yên hít sâu một hơi rồi nói tiếp, Vậy nên chuyện này thứ cho tôi không thể làm được."
Hoắc Hạo Nhiên trầm mặc không nói chuyện, anh lấy dao rồi thái mỏng những rau củ quả vừa rửa sạch, vì anh dự định làm món salad.
Thấy anh mãi không trả lời mình, Phương Vũ Yên khẽ nhíu mày, hỏi lại anh một lần nữa, "Này, Hoắc Hạo Nhiên, anh có nghe tôi nói không đấy?
Hoắc Hạo Nhiên lúc này mới quay sang nhìn Phương Vũ Yên, ánh mắt tràn đầy kiên định và nghiêm túc, anh từ tốn nói: "Phương Vũ Yên, em có biết vì sao tôi lại chọn em không?"
Cô nhìn anh, bất giác chỉ lắc đầu, "Tôi không biết, lòng dạ một đại tổng tài kiêu ngạo như anh, tôi làm sao dám dò..
Anh thở dài lắc đầu, "Tôi không cần em một khắc liền phải hiểu hết con người tôi, cũng không bắt em nhất định phải làm theo ý tôi, lý do em đứng ở đây lúc này chẳng phải do chính lý trí của em cho phép em làm như vậy sao?"
Hoắc Hạo Nhiên rất nhanh đã làm xong món salad, anh vẫn nói chuyện với Phương Vũ Yên mà không làm ảnh hưởng đến chất lượng của món ăn, anh vẫn tiếp tục cuộc nói chuyện giữa anh và cô, "Chuyện tôi muốn em nhận lời làm con gái nuôi của bác Miểu là thật lòng.
Cái này không có lợi gì cho tôi cả, hai bác ấy rất thích Nhật Nhật, cũng thích em, đương nhiên cũng biết rõ thân phận của em qua lời kể của tôi, nên họ mới mở lời đề nghị với tôi, mà lại, không phải em rất thích nơi này sao? Vừa hay hai người họ lại thích em như vậy, em cứ thử nhận lời một lần, biết đâu kết quả sau đó