Không gian dường như đứng lại tại giây phút hai vợ chồng nhìn thấy nhau, tuyết kia rơi xuống lại như ngưng lại trên không trung, không nỡ rơi xuống.
Cô nhìn anh, anh nhìn cô, trầm mặc đến nghẹt thở.
Hoắc Hạo Nhiên đứng đó, thân ảnh chiếu dài trên đường, thê lương đến khó tin.
Anh vui mừng khôn xiết đến không biết nên nói lời nào trước, vui sướng lẫn run rẩy, cuối cùng chỉ thốt lên được hai từ: "Vợ à..."
Phương Vũ Yên cũng không khá hơn anh chút nào, cô như bị dọa ngốc đứng đó nhìn chăm chăm thân ảnh quen thuộc, nước mắt nóng ấm đã lăn trên hai gò má từ bao giờ, mãi lâu cô mớ khó khăn mà mấp máy môi được hai chữ: "Hạo...Nhiên."
Không đợi Phương Vũ Yên phản ứng thêm một khắc nào, Hoắc Hạo Nhiên lao nhanh tới ôm cô vợ đáng thương của anh vào ngực, ôm thật chặt.
Dường như rất sợ chỉ cần anh nới lỏng một chút thì cô sẽ bị gió cùng tuyết cuốn đi mất.
"Vợ à, em đừng trốn anh nữa được không? Anh không thể sống thiếu em được đâu." Hoắc Hạo Nhiên chôn gương mặt hốc hác của anh xuống hõm vai gầy của Phương Vũ Yên, yếu đuối cùng nghẹn ngào.
"Mấy ngày qua anh sợ lắm, sợ lại không tìm thấy em, em đừng bỏ anh đi nữa, anh thật sự không thể chịu được sự dày vò khi không có em bên cạnh một lần nữa đâu."
Phương Vũ Yên hoàn toàn bất động trước tình cảnh trước mắt, người đàn ông đang chôn mặt khóc trên vai cô, đây chính là Hoắc tổng kiêu ngạo sao? Là cô nhìn nhầm, hay là bản thân anh còn một mặt yếu đuối khác mà cô không biết.
Người đàn ông này vậy mà lại khóc đến mức này? Đường đường là tổng giám đốc cả một tập đoàn lớn là Hoắc thị, trên thương trường sát phạt cỡ nào, trước mặt anh dù bất cứ người nào cũng chỉ nhận được một thái độ cao ngạo lạnh băng.
Vậy mà người đàn ông cô từng biết đó lại cư nhiên ở nơi này khóc nghẹn trên vai cô, thân hình cao lớn của anh khẽ run lên, là vì lạnh, hay là vì như anh nói, anh đang run sợ.
Một làn gió mang theo hơi lạnh thổi táp vào khuôn mặt của Phương Vũ Yên khiến cô nước mắt đang dàn dụa bỗng thanh tunhr không ít, cô vội lau đi nước mắt, đẩy Hoắc Hạo Nhiên ra, quay đầu bỏ chạy.
Hoắc Hạo Nhiên bị phản ứng của Phương Vũ Yên dọa sợ, nhưng anh kịp phản ứng, vội vàng chạy theo kéo tay cô lại, "Vũ Yên, anh biết sai rồi, em đừng trốn nữa, đừng lại chạy trốn anh lần nữa được không?" Hoắc Hạo Nhoene cuống lên, "Là anh không tốt, anh không nên giấu em sự thật năm đó."
Phương Vũ Yên mơ hồ nghe được bốn chữ "Sự thật năm đó" làm bước chân cô khựng lại.
"Anh...anh.." Mỗi lời từ miệng cô lúc này đứng trước mặt anh thật khó mà thốt ra, cuối cùng chỉ có thể thốt lên được một câu khổ sở: "Xin lỗi...!Hạo Nhiên, em...Em không xứng với anh."
"Có gì không xứng?" Hoắc Hạo Nhiên vừa nghe lời kia của Phương Vũ Yên tức khắc hiểu ra cô đang suy nghĩ cái gì, anh ôm cô chặt vào lòng, không do dự mà hôn mạnh xuống môi cô.
Một nụ hôn này, vừa ôn nhu lại vừa mạnh bạo như trừng phạt, yêu có hận có, thương nhớ lại nhiều.
Hoắc Hạo Nhiên ôm hôn nồng nhiệt, môi lưỡi quấn quýt với với người trong lòng, anh nhớ cô như phát điên, chỉ ba bốn ngày thôi đã khiến anh khổ sở, giờ gặp lại, nỗi nhớ kia cứ như thủy triều dâng, ùa ra như thác lũ, mà dòng thác lũ này, lại khiến Phương Vũ Yên lại chìm đắm một lần nữa trong đó, không thoát ra được, lần này cô lại thua anh rồi.
Cô bị anh hôn đến nức nghẹn khóc thành tiếng cũng không có cơ hội.
Đôi môi đỏ lại càng thêm đỏ.
Hoắc Hạo Nhiên hôn thỏa mãn, mới hơ buông người trong ngực ra, chất vấn, nhưng giọng điệu lại có bao nhiêu là cưng chiều: "Nói cho anh biết, em có chỗ nào không xứng với anh?"
"Quá khứ của em...em từng..." Phương Vũ Yên hai mắt đỏ hoe, cúi đầu khó nói.
Cô còn chưa biết nên bắt đầu từ đâu thì lại nghe Hoắc Hạo Nhiên nói tiếp, "Em từng qua đêm với thiếu gia nhà nào à?"
"Em..." Phương Vũ Yên nghĩ đến chuyện đó, trong lòng lại vẫn nhớ như in buổi tối của hôm đó, từng người từng người trong nhà họ Hoắc sỉ nhục cô như thế nào, mắng chửi con trai cô ra sao? Nhưng đó chẳng phải là lỗi của cô sao, chính cô là kẻ gây ra mà? Thái độ lúc này của Hoắc Hạo Nhiên làm cô cảm thấy hình như anh còn chưa biết sự thật, rằng anh thấy cô bỏ đi, nên vội vàng đi tìm cô mà thôi.
Nhưng lúc này, nếu cô còn không nói ra thì biết đợi đến khi nào, thà đau ngắn còn hơn đau dài, cho dù nói ra sự thật, anh