Bên trong khu chung cư, trời sắp khuya, nhà nhà cũng an tĩnh vào giấc ngủ.
Bên trên chỉ còn nhà của Phương Vũ Yên là sáng đèn.
Phương Nhật bên trong bị đánh thức, dậy từ lúc nào.
Cậu nhóc đang ngồi trên giường dụi dụi mắt cho tỉnh táo, không thấy mẹ ở cạnh, dù hơi sợ, nhưng cũng không khóc không nháo, nghĩ mẹ đi ra ngoài có công việc, nên yên lặng chờ mẹ về.
Cho đến khi nghe được thanh âm quen thuộc bên ngoài vang lên.
Thanh âm kia không phải là mẹ cậu, mà là ba ba đẹp trai của cậu.
Đôi mắt Phương Nhật chợt lóe sáng, vội vàng leo xuống khỏi giường chạy đến cửa, đúng lúc cánh cửa được mở ra.
Đập vào mắt cậu nhóc lúc này chính là ba ba Hạo Nhiên đứng đó, hai tay còn đang ôm mẹ cậu, nhưng Phương Nhật hoàn toàn không lấy làm kinh ngạc, ngược lại, lại là vui mừng nhảy lên.
Cậu nhóc gọi to, "Ba ba!!"
Phương Vũ Yên vội vàng thoát khỏi tay Hoắc Hạo Nhiên, đứng xuống đất, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không mở miệng nói thêm được câu nào, kể từ lúc anh ôm cô về.
Chuyện anh vừa nói lúc gặp lại, cô thật sự còn chưa có tiêu hóa hết.
Một nhà ba người bước vào bên trong, Hoắc Hạo Nhiên trước ôm Phương Nhật lên, vui vẻ nói: "Nhật Nhật ngoan, có nhớ ba không?"
Cậu nhóc Phương Nhật lập tức dính người, đầu nhỏ liền dụi dụi vào hõm vai của ba mình, một dạng ủy khuất lại đáng yêu, "Con rất nhớ ba, mẹ cũng nhớ ba, nhưng ông bà nội không thích mẹ, chú thím cũng không thích mẹ, cũng không thích con, ba ba, mẹ con đã khóc nhiều lắm." Cậu nhóc dẩu môi kể.
Hoắc Hạo Nhiên ôm con trai đến sofa, dỗ dành, "Là ba không tốt, không kịp trở về bảo vệ Nhật Nhật và mẹ con, lần này ba đến đón hai mẹ con về, chúng ta sẽ mãi bên nhau, bảo bối đừng giận ba nửa nhé."
"Nhưng...ông bà nội và chú thím vẫn không thích con và mẹ." Phương Nhật vẫn chưa chịu thua, lại kể lể.
"Không sao rồi, ba đã giải quyết hết vớ mọi người rồi, nếu họ không thích hai bảo bối của ba, thì ba cũng sẽ không cần ở với họ." Hoắc Hạo Nhiên nói lời này chính là muốn để cho Phương Vũ Yên nghe, anh chính là muốn nói với cô, cho dù cha mẹ anh hay cả nhà họ Hoắc không thích cô, thì anh vẫn ở bên cạnh, một tay che chở cho cô.
"Sao có thể như vậy, em không muốn anh có lỗi với gia đình chỉ vì em." Phương Vũ Yên lúc này mới mở miệng, "Chuyện kia, anh...thật sự không nói dối em? Người đó...!là anh thật sao?"
"Ừm, là anh." Hoắc Hạo Nhiên gật đầu lúc này mới kể rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối cho hai mẹ con Phương Vũ Yên nghe, cậu nhóc Phương Nhật nghe câu hiểu câu không.
Nhưng lại nắm bắt được nội dung chính trong lời ba cậu nói đó là cậu là con trai ruột của ba Hạo Nhiên, chứ không phải là danh nghĩa như trước đây.
Ngồi nghe ba mẹ nói chuyện lúc lâu, Nhật Nhật rốt cuộc buồn ngủ, cậu nhóc cứ vậy lăn ra sofa ngủ mất.
Phương Vũ Yên thì không vô tư được như cậu nhóc, dù sao cô cũng là người gây ra mọi chuyện, tình cảnh hiện giờ đều là do cô mà ra, nếu không phải do cô, thì bây giờ một đống hiểu lầm rắc rối đã không xảy ra.
Mặc dù bây giờ đã biết hết rõ chân tướng, cũng vui mừng vì từ đầu đến cuối người đàn ông cô chọn, trùng hợp lại chỉ có một người là Hoắc Hạo Nhiên.
So với chịu khổ bấy lâu, chuyện này cũng xem như một an ủi xoa dịu nỗi đau cũng như áy náy của cô suốt bốn năm qua.
Hoắc Hạo Nhiên lúc này đã bình ổn không ít, anh nói: "Vũ Yên, tạm thời em với con ở lại Vân Nam đi cho an toàn, anh phải về Lam Thành giải quyết một số chuyện, xong chuyện anh lại đón con và em về có được không?"
"Tại sao?" Phương Vũ Yên trong lòng lộp bộp sợ hãi, cho rằng anh đang muốn tránh gần gũi một người mưu cầu mục đích như cô.
"Anh gây thù chuốc oán với người ta." Hoắc Hạo Nhiên vừa nói vừa đưa điện thoại sang cho Phương Vũ Yên, cô xem xong thập phần kinh hãi.
Nhưng Hoắc Hạo Nhiên lại chỉ xem là bình thường, anh cười nhàn nhạt, nói tiếp: "Như vậy vẫn chưa xong, hiện tại người được cứu đi rồi, nhưng chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này như vậy, Tần gia kia cũng khó nuốt, nên anh muốn giải quyết sớm mối họa này, tránh đêm dài lắm mộng."
Phương Vũ Yên nghe anh nói, lại nhìn tiếp