“Em không có việc gì, chúng ta về nhà trước đi.
”
Thu xong xong hết, Diệp Như Hề cõng Nhạc Nhạc chuẩn bị trở về, nhưng trên đường về lại có điện thoại của Tôn Bân gọi tới.
Diệp Như Hề đành phải đưa Nhạc Nhạc giao cho Dương San, nghe điện thoại.
Alo?
“Diệp tiểu thư! Xảy ra vấn đề ròi! Chỉ sự, chỉ sợ thua trắng tay mất thôi!”
Sắc mặt Diệp Như Hề căng thẳng, nói: “Xảy ra vấn đề gì vậy?”
“Nguồn tài chính bị cắt đứt!”
Trong lòng Diệp Như Hề lộp bộp một tiếng, trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa đã không đứng vững.
“Anh nói lại lần nữa?!”
“Tài vụ làm giả sổ sách, chuỗi vốn của công ty bị phá vỡ, tỷ lệ người dùng sụt giảm 60%……”
Nói tới đây, Tôn Bân cũng không tiếp tục, anh ta nói không được nữa.
“ở công ty chờ tôi!”
Dương San cũng biết là chuyện công việc,nhìn biểu cảm của cô cũng đoán được chuyện không được tốt, vội vàng nói: “Em nhanh chóng chạy qua đi, chị mang theo Nhạc Nhạc về nhà trước, không sao đâu, ở đây có chị lo
rôi.
Diệp Như Hề vô cùng áy náy, nhưng bên kia chờ không được nữa, đành phải nói: “Chị Dương, phiền chị quá, em xử lý xong việc sẽ về nhà ngay.
”
Trước khi rời đi, Diệp Như Hề nhìn
Nhạc Nhạc đang ngủ ngon, cúi xuống thơm lên má con một cái, sau đó mới vội vội vàng vàng chạy đến công ty Viễn Huy.
Tôn Bân đang ngồi chờ cô, thấy cô tới, sắc mặt xanh lét đem sổ sách lấy qua, anh ta nói: “Cô hãy nhìn xem”
Diệp Như Hề nhận lấy, lật xem, khuôn mặt dần trở nên nhăn nhó.
Tôn Bân làm việc xưa nay chưa từng có thất bại, nếu như không phải do quá hy vọng, thì tình huống như vậy cũng không tính là cái gì.
Nhưng rõ ràng là thành công