Tôn Bân quả thật rất hổ thẹn, chuyện này là do anh ta sau, từ lúc bắt đầu anh ta đã che giấu chuyện này, anh ta
vẫn ôm một tia tâm lý may mắn, chỉ cần kéo được nguồn đầu tư về thì mọi chuyện sẽ êm đẹp.
“Chuyện này căn bản không phải bồi thường cỏ thể giải quyết được!”
Lúc này, hai mắt Diệp Như Hề đỏ bừng, bàn tay gắt gao nắm chặt.
Đã phải đánh đổi biết bao mồ hôi công sức và mất bao nhiêu thời gian, lại ‘chết’ đúng ở trạm cuối cùng, càng quan trọng hơn là, lần này đây thất bại cũng có nghĩa là cuộc chạm trán đầu tiên trong sự nghiệp của cô đã thất bại.
Sau này…Căn bản sẽ không có
người nào tin tưởng vào năng lực của cô nữa.
Tôn Bân cười khổ, nói: “Tôi biết rất có
lỗi với cô, nhưng.
Tôi cũng không
còn cách nào, nhà họ Tôn muốn tôi phải chết.
”
Diệp Như Hề đứng lên, nói: “Anh định cứ từ bỏ như vậy sao?”
Tôn Bân ngẩng đầu nhìn cô, nói:
“Diệp tiểu thư, cô còn có biện pháp nào ư? Chẳng lẽ cô còn có thể lôi kéo được đầu tư? Tư Nhữ sẽ đồng ý ư?”
“Tư Nhữ sẽ không đầu tư.
”
Tôn Bân lập tức trở nên thất vọng,
Chỉ có thể từ bỏ.
“Còn chưa có thua hoàn toàn.
”
“Diệp tiểu thư?”
Diệp Như Hề hít sâu một hơi, nói: “Nếu anh còn tin tưởng lời tôi nói, vẫn còn có một tia hy vọng.
”
Tôn Bân thật sự kinh ngạc, anh ta không nghĩ tới đã đi đến nước này rồi mà Diệp Như Hề vẫn không có từ bỏ.
Anh ta vốn là người phụ trách của Viễn Huy nhưng lại có suy nghĩ buông xuôi, Diệp Như Hề lại không như vậy.
.
Diệp tiểu thư, cô là người của Tư
Nhữ, hẳn là sẽ không làm chuyện gì tổn hại đến lợi ích của công ty mới phải.
”
Công ty Viễn Huy đều đã trở thành cái dạng này rồi, glờ mà đầu tư thì khác nào tìm đường chết, có ngốc đến mấy thì