Địa điểm hẹn là khu nhà hàng của một khách sạn, thật không may, đó lại là khách sạn Sun Will.
Diệp Như Hề có ám ảnh tâm lý lớn đối với khách sạn này, nhưng vẫn căng da đầu đi qua.
Tôn Bân chú ý tới sắc mặt của cô không tốt lắm.
“Xảy ra chuyện gì thế? Không thích nơi này sao? Đồ tây ở khách sạn Sun Will này rất nổi tiếng đó, nếu cô không thích thì chúng ta hãy đổi nơi khác.
”
Diệp Như Hề lắc đầu, cô cũng không thể làm ra vẻ đã đến rồi còn dùng giằng muốn đi được, nhẫn nhịn chút là được, chẳng qua chỉ là một bữa cơm mà thôi.
Nhưng lúc đi vào thang máy, bọn họ lại gặp phải một người không ngờ tới.
Da đầu Diệp Như Hề tê dại, nhưng vẫn kéo miệng chào hỏi một câu.
“Tạ tiên sinh, trùng hợp quá.
”
Tạ tiên sinh kia, tất nhiên là Tạ Trì Thành.
Sau khi tỉnh lại, cảm xúc của Diệp Như Hề đối với anh liền trở nên rất phức tạp.
Cô nghĩ không ra Tạ Trì Thành vì sao lại tình nguyện trả một cái giá đắt như vậy để đi cứu cô, có nói thế nào cũng không đơn giản chỉ VI mối quan hệ ‘ em rể ’ được.
Nhưng mặc kệ có nói như thế nào, Tạ Trì Thành quả thật đã tự tay cứu cô một mạng, sau khi tỉnh lại cô cũng muốn nói tiếng cảm ơn tử tế.
Nhưng gần đây tìm không thấy bóng dáng anh đâu, mà cô lại lập tức vùi đầu vào công việc, quá bận rộn cho nên còn không tìm được cơ hội nói cảm ơn.
Hiện tại bất ngờ chạm mặt, Diệp Như Hề chỉ cảm thấy tim mình đang đập nhanh
hơn.
Tôn Bân cũng nhận ra Tạ Trì Thành, vốn dĩ vẻ mặt đang tự nhiên giờ lại có chút câu nệ.
“Giám đốc Tạ, trùng hợp quá.
”
Tạ Trì Thành đút hai tay vào túi quần, vẻ mặt lạnh nhạt, chỉ là tùy ý ừ một tiếng.
Cả hai người là Diệp Như Hề cùng Tôn Bân đều cảm thấy thân thể cứng đờ.
Diệp Như Hề muốn nói gì đó, nhưng ngại còn có Tôn Bân ở chỗ này, cũng không tiện mở miệng.
Mấy người cùng nhau bước vào thang máy, hai người Diệp Như Hồ muốn đi lên nhà hàng ở tầng cao nhất, mà Tạ Trì Thành hình như sẽ rời đi giữa đường đi lên.
Toàn bộ người trong thang máy không ai nói chuyện, yên tĩnh đến đáng sợ.
Cửa thang máy vừa mở ra, Tạ Trì Thành nhấc chân đi