“Ồ? Tôi tưởng lần ân tình kia đã trừ cho số tiền ở hai lần đó rồi chứ.
”
“Không có đâu, tôi đã đưa tiền trả lại cho anh rồi mà, một xu cũng không thiếu, tôi còn giúp anh mua lại cổ phần của Long Đằng nữa….
”
Những câu kế tiếp càng lúc càng nhỏ, ở dưới tầm mắt của anh, Diệp Như Hề cũng không có mặt mũi mà tiếp tục nói.
Sau khi cô biết được Tạ Trì Thành vốn dĩ không hề gặp tình trạng bệnh tình nguy kịch như trong lời đồn, cô liền rõ ràng, thị trường chứng khoán của Long Đằng rung chuyển rất có thể là do người đàn ông này cố ý.
Như vậy cuối cùng cho dù không có sự hỗ trợ của cô, anh cũng có thể thu hồi được toàn bộ cục diện.
Ngược lại, 3 tỷ mà cô ‘mượn’ của anh lại đem lại cho bản thân lợi ích mà một món lời tài tính nhỏ, như thế tính ra, ơn cứu mạng kia đúng là được hoàn trả cả rồi.
“Diệp tiểu thư còn có chuyện gì muốn nói sao?”
Nói? Còn có chuyện gì để nói đây.
“…Không có.
”
“Ồ, cho nên nợ tôi hẳn một mạng, cô tính chỉ trả bằng hai chữ cảm ơn thôi sao?”
Diệp Như Hề thở dài trong lòng, cảm giác càng muốn cùng người đàn ông này phân rõ giới hạn, thì lại ràng buộc với nhau càng sâu.
“Anh muốn tôi làm cái gì, chỉ cần ở trong khả năng cho phép, tôi nhất định sẽ đồng ý.
”
“Cho dù là bất cứ chuyện gì?”
Diệp Như Hề nhấn mạnh: “Nằm trong khả năng cho phép của tôi.
”
“Thái độ báo đáp ơn cứu mạng của Diệp tiểu thư cũng không phải thật sự chân thành.
”
Diệp Như Hề đã yếu thế hơn nhiều, nhưng vẫn là cố chống chọi nói ra một câu.
“Tạ Trì Thành, anh nói chút đạo lý đi được không, chuyện tôi không làm được thì phải báo đáp anh thế nào đây”
“Vậy thì hiện tại, cùng tôi tham gia buổi tụ họp đi.
”
Diệp Như Hề há hốc mồm, “Hiện tại?
“Đúng, hiện tại, sao nào, chút chuyện này mà cũng không thể làm được sao?”
Diệp Như Hề lại một lần nữa được trải nghiệm sự bá đạo của Tạ Trì Thành, anh biết rõ bản thân đã có hẹn đi với Tôn Bân rồi.
Diệp Như Hề đành phải cắn răng nói: “Được, nhưng tôi phải gọi điện thoại đã.
”
Giữa trả ơn cứu mạng và tiệc mừng công thì Diệp