Một đoàn mỹ nhân nườm nượp thế kia, còn cần cô ngồi cạnh làm gì chứ?
Diệp Như Hề cảm thấy bản thân bị chơi một vố, nhưng giận mà không dám nói gì.
Tạ Trì Thành lạnh nhạt nhả ra một câu:
“Tôi không thích người khác tới gần mình.
”
Diệp Như Hề nghe vậy thì nhích người kéo dãn khoảng cách với anh.
“Đừng nhúc nhích.
”
“Anh…”
“Cảm thấy chán à?”
Diệp Như Hề muốn nói không, nhưng bầu không khí trong phòng lúc này không tốt lắm, rõ ràng những người còn lại vẫn đang vui vẻ nói nói cười cười, nhưng mà ánh mắt của những người đó đều thường xuyên nhìn về phía bên này.
Cho nên lời nói vọt tới bên miệng, liền đổi thành: “Có chút.
”
Tạ Trì Thành cười cười, ánh mắt nhìn về phía bọn họ, nói: “Kiếm chút chuyện vui gì đó khiến không khí sôi động hơn đi.
”
Mọi người đang nói chuyện với nhau thì dừng lại, đồng loạt nhìn lại đây.
Cô gái xinh đẹp lúc nãy vừa liếc mắt nhìn Tạ Trì Thành lập tức đứng lên, nói: “Tôi hát cho mọi người nghe một bài nhé, gần đây tôi có luyện tập qua bài này.
”
Dứt lời liền liền đi lên cầm bảng điều khiển và chọn một bài hát.
Là một bài tình ca.
Khi cô gái cất lời, ngay cả Diệp Như Hề cũng không thể không thừa nhận giọng hát
của cô ta quả thật rất tốt, rất chuyên nghiệp, hơn nữa còn có khí chất như vậy, hẳn là sinh viên của nhạc viện.
Nhưng cho dù giọng hát có dễ nghe như thế nào thì vẫn chưa đến mức khiến khán giả không thể rời mắt, Diệp Như Hề không biết phải diễn tả thế nào.
Tạ Trì Thành nhìn về phía cô, hỏi “Không tốt à?”
“Không, không phải! Hát rất tốt.
”
Tạ Trì Thành thu hồi tầm mắt, đem ly rượu trong tay buông xuống, Diệp Như Hề chú ý tới, anh chẳng uống lấy một ngụm.
Người này thật cảnh giác.
Rõ ràng là vẫn