Đúng là vừa rồi cô đã đồng ý quá vội vàng, khiến hiện tại trông cô mới lạc quẻ làm sao.
Tạ Trì Thành liếc mắt về phía cô, cười nhạo một tiếng rồi nói: “Em còn muốn đứng ở nơi đó bao lâu nữa?”
Diệp Như Hề vội vàng đi về phía anh, căng da đầu ngồi ở bên cạnh, khoảng cách giữa hai người lúc này cũng chỉ bằng một cái nắm tay.
Mà lúc Tôn Tử Hạo nhìn thấy Diệp Như Hề, tầm mắt chưa hề dời đi, bị Dịch Thành Minh hung hăng kéo về thì mới phục hồi lại tinh thần, trong ánh mắt tràn đầy vẻ phức
tạp.
Dịch Thành Minh vòng qua cổ cậu ta, thấp giọng nói: “Chuột, đừng có nhìn lung tung, còn không rõ ràng chuyện là như thế nào hay sao?”
Tôn Tử Hạo mang vẻ mặt bi phẫn, cậu ta có thể không rõ đây là cái ý gì được sao? Anh Thành cũng đã mang người qua tận đây luôn rồi!
Đây còn không phải là muốn đưa người hòa nhập vào các mối quan hệ xung quanh ư!
Vì cái gì! Vì cái gì chứ!
Dịch Thành Minh xoa xoa đầu cậu ta, đưa cho kẻ thất tình một chén rượu, Tôn Tử Hạo hung hăng uống cạn sạch.
Diệp Như Hề đứng ngồi không yên, hận không thể lập tức rời đi.
Toàn bộ người trong phòng đều dùng ánh mắt mờ ám nhìn cô, dường như đang phán đoán mối quan hệ giữa cô và Tạ Trì Thành, cho dù hai người bọn họ đang ngồi ở ‘phần
đất’ hẻo lánh nhất, vẫn không thể tránh nổi những tầm mắt tò mò của đám người.
Tạ Trì Thành ngước đầu, chỉ những ly rượu trên mặt bàn, nói: “Uống không.
”
Diệp Như Hề lắc đầu.
Tạ Trì Thành cũng không miễn cưỡng, bản thân lạl nâng lên một lỵ, cũng không uống, ánh mắt lơ đãng ngắm nhìn, lười biếng ngả người về sau sô pha.
Cho dù Diệp Như Hề có muốn bảo trì khoảng cách với người này thế nào, cũng không thể phủ nhận Tạ Trì Thành đúng là một người đàn ông