Nhạc Nhạc nhẹ nhàng ôm lấy mami và hỏi: “Vậy mami vì sao trước đó lại không cần con? Viện trưởng nói, những đứa trẻ trong cô nhi viện đều là bị người ta vứt bỏ.
”
Lồng ngực Diệp Như Hề vô cùng đau đớn, tựa như dao cắt vậy.
Mấy năm phải sống trong cô nhi viện vẫn luôn để lại bóng ma tâm lý thật lớn trong lòng Nhạc Nhạc, đây đều là lỗi của cô.
“Lúc ấy…Mami không thể ra
ngoài đón Nhạc Nhạc được, cho nên mới để viện trưởng thay thế mami chăm sóc Nhạc Nhạc, mami không có bỏ rơi Nhạc Nhạc mà không quan tâm.
”
Nhạc Nhạc dường như bị cái cớ này thuyết phục, cũng không đau lòng nữa, mặt mày hớn hở chơi búp bê barbie.
Diệp Như Hề lại ở lại chơi với con bé một lát, liền chuẩn bị rời đi, cô còn muốn đi đưa cơm hộp tới cho Tạ An.
Từ sau khi rời khỏi phòng bệnh
của Nhạc Nhạc, Diệp Như Hề trực tiếp đi lên khu phòng bệnh vip ở tầng cao nhất.
Gần như cả một tầng đều được vậy kín người, còn có cả vệ sĩ đang canh gác
Có lẽ là Tạ Trì Thành đã dặn dò trước, cho nên vệ sĩ cũng không làm gì khiến cô khó xử đã cho cô đi vào.
Tạ An đang ôm máy tính đánh số liệu, thời điểm nhìn thấy Diệp Như Hề bước vào, đôi mắt đều sáng lên, lập tức đem máy tính đặt qua một bên.
“Dì xinh đẹp!”
Diệp Như Hề dở khóc dở cười với cách xưng hô này của cậu.
Nhạc Nhạc cũng thích gọi Tạ Trì Thành chú đẹp trai, hai cái đứa nhóc này không chỉ lớn lên trông giống nhau, thói quen gọi người khác cũng giống, nhưng mà tính cách lại cách rất xa.
Nhạc Nhạc hoạt bát rộng rãi là một cô gái nhỏ hay cười, Tạ An lạl như ông cụ non thành thục ổn trọng, còn rất thông minh, biết dùng bản thân để uy hiếp daddy nhà mình.
“Tiểu An.
”
“Dì xinh đẹp à, dì