Khuôn mặt nhỏ của Tạ An căng chặt, cặp mắt to tròn kia đã kế thừa được năm , sáu phần dáng vẻ của Tạ Trì Thành, rất dọa người.
“Tôi muốn đi xuống dưới một chút, tránh ra.
”
“Tiểu thiếu gia, ông chủ đã dặn
dò, cậu không thể rời đi.
”
“Tôi là con trai của daddy, chỉ cần tôi làm nũng thi có chuyện gì mà không được, chú xác định muốn đắc tội tôi sao?”
Nhóm vệ sĩ bị hù dọa, cho dù giám đốc Tạ không thường xuyên xuất hiện, nhưng mọi người đều rõ ràng tẩm quan trọng của tiểu thiếu gia.
“Các người không yên tâm thì cứ đi theo phía sau tôi là được.
”
Tạ An thành công đi ra khỏi cửa , phía sau còn có năm sáu người
vệ sĩ đi theo.
Cậu bé đi thẳng xuống dưới, nhưng cậu lại không biết phòng bệnh của em gái nhỏ ở đâu.
Cũng may Tạ An rất thông minh, cậu trực tiếp tìm đến quầy lễ tân, dò hỏi có một cô bé nào trông rất giống mình đang nằm viện hay không.
Vừa hỏi ra, thật sự đúng là có.
Có lẽ là Tạ An cùng Nhạc Nhạc lớn lên quá giống nhau, những đứa trẻ phấn điêu ngọc trác luôn có thể khiến người ta khắc sâu
trong tim.
Lúc Tạ An gặp được Diệp Hỉ Nhạc, cậu bé đứng ở cửa nhìn cô bé gái đang chơi đùa với búp bê barbie, Tạ An sợ ngây người.
Đúng là một bé gái lớn lên trông rất giống cậu.
Giống đến mức khiến Tạ An hoài nghi em gái này có phải là con gái riêng của daddy hay không!
Không, không đúng!
Daddy không thích phụ nữ, ngay cả mẹ của cậu cũng không thể
tới gần daddy, làm sao có thể có con gái riêng được.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tạ An nhăn nhó, tựa hồ như đang tự hỏi