Cho đến khi cô thấy Diệp Như Mạn đứng bên cạnh Tạ Trì Thành, cô mới hoàn toàn hiểu rõ chuyện gì.
Thì ra Diệp Như Mạn chính là phu nhân của Tạ Trì Thành ư?
Cũng chính là mẹ cùa Tiểu An?
Người phụ nữ ác độc và ngu xuẩn như vậy sao có thể sinh ra đứa nhỏ ngoan ngoãn thông minh thế được! Diệp Như Hề thu hồi tầm mắt chính mình, trấn định đứng đó.
Mặc kệ chuyện này có khó tin
đến mức nào cũng đều không liên quan tới chuyện của cô, chỉ là trong lòng cảm thấy Tạ Trì Thành đúng là kẻ mắt mù.
Vu Bình thấy cô không có phản ứng gì, trong lòng an tâm hơn một chút.
Nếu có thể bà ta cũng không muốn mang theo Diệp Như Hề tới tham gia bữa tiệc, nhưng trong bữa tiệc này bà ta có mục đích riêng.
Vu Bình làm sao có thể tình nguyện nuôi không Diệp Như Hề cùng đứa con gái bà ta nhìn đã
chướng mắt của cô được, đương nhiên là đem vội vàng gả ra ngoài là thích hợp nhất.
Vu Bình cho dù thế nào cũng không muốn thừa nhận, Diệp Như Hề đúng là rất xinh đẹp.
Đặc biệt là đêm nay cô mặc một bộ lễ phục màu trắng, cho dù là là áo váy kín cổng cao tường cũng không thể ngăn được vẻ ngoài diễm lệ của cô.
Dáng người thướt tha kia, vòng eo thon nhỏ có thể dường như có thể ôm vừa chỉ bằng một bàn tay, cùng với khuôn mặt thanh tú,
trang điểm tinh xảo, thật sự quá đẹp.
Ánh mắt Vu Bình u ám, trực tiếp duỗi tay túm chặt Diệp Như Hề đem cô kéo đi thẳng.
Diệp Như Hề nhíu nhíu mày, không có nói cái gì.
Vu Bình một đường kéo cô vào căn phòng trên lầu, nói: “Mày ngồi yên ở chỗ này, trễ chút nữa tao sẽ qua đây.
”
Diệp Như Hề ừ một tiếng, không nói cái gì.
Sau khi Vu Bình rời đi, Diệp Như Hề đứng lên,