“6 năm trước việc anh bị hạ thuốc có thể xác định là do bên phía Lão thái thái giở trò quỷ, nhưng là mà người phụ nữ được sắp xếp không phải là Tạ phu nhân hiện tại, mà là một vị tiểu thư khác của nhà họ Hứa, tên là Hứa Giai Mần, đây là điểm thứ nhất.
”
Nói đến việc chính, thái độ Lâm Tử Ngang vẫn trông rất nghiêm túc.
“Điểm thứ hai, trước đó anh có nghi ngờ thân phận của Tạ phu nhân, tôi có thuận tiện điều tra ra một số chuyện khác.
■ Năm đó mẹ của Tạ phu nhân đã làm ra một số hành động rất kỳ lạ, gần như đã xỏa hết mọi dấu vết tồn tại của người tên là Diệp Như Hề kia, rất nhiều tư liệu đều đã bị tiêu hủy ngay thời điểm đó, ngay cả tư liệu về Tạ phu nhân cũng đã được thay đổi vài điểm.
”
Lâm Tử Ngang thật sự thấy chướng mắt với vị Tạ phu nhân Diệp Như Mạn kia, ngay cả gọi một tiếng Tạ phu nhân chẳng qua
cũng chỉ là một cách xưng hô mà thôi, không hề có ý tôn trọng chút nào.
Theo cách anh ấy nói, ông chủ phải ở cạnh loại phụ nữ như vậy quả thật lãng phí, nhưng may mắn cô ta cũng sinh được một cậu con trai thông minh, xem như mẹ quý nhờ con.
Tạ Trì Thành ấn ấn huyệt Thái Dương, nói: “Chuyện này tạm thời không cần để ý tới.
”
Lâm Tử Ngang nhún nhún vai, vẻ mặt không sao cả, “Cũng đúng, trước tiên cần phải giáng đống
chỉnh đốn lại đám chó nhà có tang kia trước đã, lão thái thái kia cũng không biết là suy nghĩ như thế nào, lại còn muốn đỡ một tên con hoang ngoài giá thú để tranh đoạt với anh, thật sự cho rằng có thể đoạt được cái gì ư?”
Tạ Trì Thành cười lạnh một tiếng, vẻ thù địch chết chóc khiến người ta phải lùi lại ba bước.
“Đem tin tức tuồn ra ngoài đi.
”
Tần Phong mở miệng, “Tin tức đã được lan truyền rồi, chẳng bao lâu nữa những kẻ đứng đầu sẽ bắt đầu nhảy dựng lên.
”
“Đưa Tạ An đến tổ trạch
nhà của tồ tông
đi, tăng thêm vệ sĩ tới canh giữ.
”
Dám chó đó đều biết anh có một cậu con trai, việc chúng sẽ ra tay với Tạ An chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn, anh muốn tung một mẻ lưới bắt hết, thì không thể để Tạ An ở lại bên cạnh được, như vậy sẽ càng nguy hiểm.
“Ông chủ, có cần nói cho tiểu thiếu gia biết chuyện của anh không?”
Tạ Trì Thành suy tư một hồi, về lý trí biết rõ chuyện này không nên tiết lộ chút tiếng gió nào, nhưng trong đầu lại nghĩ tới câu nói Diệp Như Hề đã to giọng mắng mỏ anh lúc ở bệnh viện.
“Nói cho nó biết, để thằng bé ngồi yên trong tổ trạch
Lâm Tử Ngang xen mồm nói: “Ông chủ đúng là cao minh! Chỉ tung