ở trong mắt Diệp Như Mạn, Tạ Trì Thành khẳng định là có vấn đề về phương diện kia, nếu không một người đẹp như cô ta tỏ ra nũng nịu như vậy mà anh cũng không thèm liếc mắt lấy một cái, ngày thường bên người anh cũng không có người phụ nữ nào khác, thế thì không phải ‘không được’ thì là cái gì?
Điều lo lắng duy nhất của Diệp Như Mạn chính là khi Tạ Trì Thành chết đi, cái thân phận Tạ phu nhân mà cô ta tu hú chiếm tổ
này không còn tác dụng gì nữa, cho nên mới vội vội vàng vàng chạy về nhà tìm mẹ mình bàn bạc lại.
Vu Bình trấn an con gái một chút, cũng không nghĩ ra, Tạ Trì Thành rốt cuộc chết hay không chết? Không chết nói thì tại sao có thể mặc kệ công ty loạn thành một đoàn như vậy được?
“Con thật sự không hỏi thăm được chút tin tức nào à?”
“Hai người kia đề phòng con như trộm cướp vậy đó! Mấy lần con đều bị kéo ra ngoài!”
Nói đến chuyện này, Diệp Như Mạn tức giận đến đỏ cả mặt, từ sau khi gả cho Tạ Trì Thành, cô ta còn chưa từng phải chịu nhục nhã như vậy!
“Sao con có thể vô dụng đến vậy, cũng không hỏi thăm được chút tin tức nào cả!”
“Mẹ! Chuyện này có thề trách con sao! Nhưng mà thật ra con cũng có hỏi thăm được một chút, cái người Thư ký Tần kia là thật sự bị thương nặng, vẫn luôn nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt
ICU
chưa ra, chuyện này mọi người đều biết, mẹ xem Tạ Trì Thành có thể thật sự đã….
hay không.
.
”
Vu Bình cũng bắt đầu dao động.
“Mẹ, mẹ nói xem con có nên từ hôn hay không đây?”
“Từ cái gì mà từ! Vị trí này thật vất vả mới có được đó!”
Nào biết, Diệp Như Mạn lần này thật sự quyết tâm, cô ta không muốn cùng một người đàn ông ‘không được’ trải qua cả đời.
Diệp Như Mạn đè thấp giọng nói
“Mẹ, mẹ ngẫm lại xem, lần này từ hôn rất đúng lúc! Hiện tại Long Đằng còn chưa có loạn tới mức phân chia tài sản, con còn có thẻ nhân cơ hội này bắt được một phần tài sản không tồi, còn có Tạ Trì Thành đã điều tra sự việc năm đó rồi, nếu như điều tra ra được thì làm sao bây giờ?”
Vu Bình