Thật ra cô đã đi gặp mặt chị Dương, tiền trong thẻ đã lấy ra được rồi, nghe theo lời cô, chỉ lấy ra hai mươi vạn, chị ấy còn tìm tới người ở chợ đen đi rút tiền, tuyệt đối sẽ không bị phát hiện.
Nhưng Diệp Như Hề vẫn đánh giá thấp nguồn tài chính của Tạ Trì Thành.
Chị Dương nói cho cô biết, trong thẻ kia vẫn còn một trăm triệu, điều không hề giống như suy nghĩ của Diệp Như Hề chính là số tiền đó đều không cần mật khẩu là có thể lấy ra được, còn hỏi cô cái thẻ này là từ đâu tới.
Diệp Như Hề nghe mà bối rối không yên, cũng có chút hối hận vì đã lấy đi số tiền này, nhưng không khoản tiền này thì cô không thể làm được cái gì cả, đành phải an ủi chính mình chờ kiếm được lời cô sẽ trả lại cho người đó.
“Ồ? Ai tin cô chỉ đi dạo một vòng
chứ, quỷ mới biết cô đã dạo vào phòng của tên đàn ông nào rồi.
”
Những lời này thật sự khó nghe, Diệp Như Hề không nhịn được nữa liền nói: “Miệng sạch sẽ chút đi.
”
Thấy cô dám tranh luận với mình, Diệp Như Mạn đang sẵn cơn tức lại tìm được chỗ để xả giận, nói thẳng: “Nếu như cô biết kiểm điểm, tại sao lại còn lòi ra một đứa con ngoài giá thú chứ? Sinh con ở trong tù, cô thật sự dám đó!”
Sắc mặt Diệp Như Hề lập tức trở
nên trắng bệch cũng không phản bác lại.
Diệp Như Mạn biết rõ chuyện là như thế nào, nhưng chính là thích nhìn thấy sắc mặt như vậy của cô, từ nhỏ đến lớn, cha cô ta luôn yêu thương Diệp Như Hề, quả thực không thể hiểu được, rõ ràng cô ta mới là con gái ruột của cha! Diệp Như Hề chẳng qua chỉ là con gái của vợ trước cùng người đàn ông khác, còn dám cướp đi sự cưng chiều của cha với cô ta.
Vu Bình lên tiếng, “Diệp Như Hề, mày về phòng trước đi”
Diệp Như Hề mím môi, bước chân lên tầng.
Thấy cô đã đi lên, Diệp Như Mạn chép miệng, nói: “Mẹ, mẹ đi giúp đỡ cô ta làm gì?”
“Như Mạn, con mau đi bệnh viện túc trực bên Tạ Trì Thành, có được tin tức gì thì trở về nói tiếng.
”
“Đã biết…”
Diệp Như Hề sắp vào tới phòng nghe thấy những lời này thì sửng