Vì cái gì là kiểu người trông tràn ngập hơi thở thấp kém này lại lặp đi lặp lại, nhiều lần vượt qua dự đoán của cô ta?!
Cô ta vốn tưởng rằng chỉ cần Diệp Như Hề lên sân khấu ca hát, nhất định không bằng chính mình, nhưng vạn lần cô ta không nghĩ tới là cô sẽ đàn dương cầm!
Đường Anna xuất thân từ danh môn, tất nhiên cũng đã học qua dương cầm, trình độ còn không kém, bởi vì như thế, cô ta rất rõ ràng biểu hiện của Diệp Như Hề hiện tại chứng tỏ trình độ cao đến mức nào.
Hai mắt Lục Bạch sáng lấp lánh, nhịn không được lấy ra di động ra ghi âm lại, một bên vừa ghi âm vừa ‘ làm bộ lơ đãng ’ nói: “Bản hòa tấu piano số 3 của Rachmaninoff, Op.
30, D thứ, được mệnh danh là “vua của các bản hòa tấu cho piano”, là một trong những bản nhạc khó nhất.
”
Sắc mặt mấy người ngồi trong bàn thật phức tạp, quay mặt nhìn nhau, vốn dĩ còn có bài xích đã vơi đi rất
nhiều.
Một người ưu tú như vậy, cũng chưa từng làm ra chuyện gì xấu, rất khó khiến người ta chán ghét.
Người ngoài bình luận thế nào, Diệp Như Hề cũng không biết, cô chỉ đắm chìm ở trong thế giới của chính mình.
Vành mắt cô hơi phiếm hồng, vẻ bi thương hiện rõ giữa hai đầu lông mày.
Đôi tay cô có chút run rẩy, nhưng khi rơi xuống mỗi một phím đàn, đều chuẩn xác không có sai lầm.
Cô biết đàn dương cầm, đều là do trước kia mẹ đã chỉ dạy cô.
Mẹ rất am hiểu đàn dương cầm, khi còn nhỏ ở vùng nông thôn, trong nhà hai mẹ con luôn vang lên tiếng đàn, nhưng trong tiếng đàn hơn phân nửa đều hàm chứa bi thương.
Trước kia Diệp Như Hề không rõ vì cái gì mà mẹ mình luôn có vẻ không vui.
Sau đó cô lại phát hiện mỗi khi mình tập