Diệp Như Hề sửa sang lại tâm trạng của bản thân, nếu không phải khóe mắt có chút hòng, cũng nhìn không ra được cô vừa mới rơi nước mắt.
Cô khơi khom lưng, khom lưng cúi chào, sau đó xuống sân khấu.
Lúc ngòi trở lại vị trí, sắc mặt đám đồng nghiệp rất phức tạp, chỉ là bầu không khí bài xích mãnh liệt vừa ròi đã biến mất, cũng có người chủ động bắt đầu trò chuyện với Diệp Như Hề.
Dần dần, càng lúc càng nhiều người
có thể thoải mái trò chuyện với cô , Diệp Như Hề cũng không cao ngạo, lời nói cũng rất vừa ý người ta, nói chuyện với nhau thật vui vẻ.
Đường Anna thiếu chút nữa đã bóp nát cái ly, một câu cũng không muốn mở miệng.
Trên lầu, Tôn Tử Hạo cảm thấy trái tim mình bồn chồn vô cùng, hận không thể đi xuống xin phương thức liên hệ của người ta, nhưng cậu ta hèn quá, nhìn nhìn phía Tạ Trì Thành, thật cẩn thận nói: “Anh Thành, anh muốn đi à?”
Đi nhanh đi, đi rồi thì em sẽ chạy xuống xin wechat của cô em xinh
đẹp!
Tạ Trì Thành chuyển hướng, một lần nữa ngồi lại trên sô pha, cũng gọi giám đốc tới, thấp giọng nói mấy câu.
Dịch Thành Minh nhìn chuột mang vẻ mặt như khóc tang, cười cười không hề có ý tốt, còn vỗ vỗ bả vai cậu ta, làm như an ủi.
Diệp Như Hề nhìn thời gian, có chút nhớ chị Dương cùng Nhạc Nhạc ở nhà, liền đưa ra ý muốn rời đi trước.
Bởi vì ngày mai còn phải đi làm, mọi người cũng chuẩn bị trở về.
Lúc tan cuộc, Diệp Như Hề bị giám
đốc phòng trà ngăn bước chân, còn đưa lên danh thiếp.
“Vị tiểu thư này, tôi là giám đốc ở đây, vừa mới tiếng đàn của cô quá tuyệt vời, tôi muốn mời cô tới chỗ chúng tôi diễn tấu.
”
Diệp Như Hề lắc đầu, nói: “Tôi còn có công việc.
”
Giám đốc thấy cô không có chút đắn đo đã từ chối, thái độ càng đon đả, “Cũng không mất quá nhiều thời gian đâu, mỗi tuần chỉ cần diễn tấu hai lần là đủ ròi, thời gian thì cứ theo lịch trình của cô mà sắp xếp, trong hậu trường còn có một cây đàn dương cầm, cô có thể tới luyện đàn bất cứ
lúc nào.
Nghe thấy câu nói cuối cùng kia, Diệp Như Hề có chút rung động.
Ngồi tù 6 năm, cô không được đụng đến dương cầm, sau