Cô đứng ở ven đường, dáng người cao gầy, quần áo xinh đẹp, ngay cả người đi ngang qua cũng nhịn không được mà liếc nhìn thêm vài lần, còn thu hút hai gã đàn ông trên người nồng nặc mùi rượu nữa.
“A, tiểu thư, cô trông thật xinh đẹp, có muốn cùng đi uống với nhau vài ly hay không?”
“Cô bé, một thân một mình cô đơn biết mấy, nào, đi chơi cùng anh đây chút đi!”
Hai gã đàn ông say khướt mang theo vẻ mặt đáng khinh chậm rãi cười cười tới gần Diệp Như Hề, trên người hai gã nồng nặc mùi rượu khiến cô thấy buồn nôn.
Diệp Như Hề lùi về phía sau vài bước, nhíu mày nói: “Tránh ra!”
“Đừng hung dữ thế chứ! Anh đây nhất định sẽ yêu thương cô em tử tế mà!”
“Đúng vậy, tới chơi cùng anh đây đi!”
Hai gã một trước một sau, đang muốn vây quanh Diệp Như Hề.
Một tiếng phanh xe chói tai vang lên
phía sau lưng, khiết người ta phải giật mình sự hãi.
Tôn Tử Hạo hạ cửa sổ xe, nói: “Tiểu thư, lên xe đi, tôi đưa cô trở về.
”
Diệp Như Hề không dịch chuyển.
Tôn Tử Hạo lại nói: “Cô đừng hiểu lầm, tôi không phải người xấu đâu, vừa rồi tôi có thấy cô đàn dương cầm quá tuyệt vời!”
Diệp Như Hề ngẩn ra, nghĩ đến người vừa mới thanh toán hóa đơn cho bọn họ, chẳng lẽ là người trước mắt ư?
Tôn Tử Hạo có vẻ mặt khá trẻ con, khuôn mặt này có khả năng giảm
phòng bị của người đối diện rất lớn, hơn nữa nụ cười cậu ta rạng rỡ, thật sự rất khó khiến người ta liên tưởng tới hai chữ ‘ người xấu
Trong khoảnh khắc cân nhắc, một bên là hai gã ma men, một bên là em trai nhỏ nhìn có vẻ rất dễ bắt nạt,
Diệp Như Hề quyết đoán kéo cửa rồi ngồi lên xe.
Khi Tạ Trì Thành đi ra, vừa lúc