Nhớ lại lời Ninh Nhất Phàm nói trước khi rời đi, trong lòng cô tự nhiên cảm thấy lo lắng.
Sau hôm đó, Ninh Nhất Phàm không đến tìm cô nữa, chỉ gửi tin nhắn cho cô, lần nào cô cũng chỉ trả lời một câu: “Trước khi vấn đề của anh chưa được giải quyết làm ơn đừng liên lạc với tôi”.
Vậy nên, cô cũng không thể đoán được lời Ninh Nhất Phàm nói hôm đó là thật hay giả.
Kiểu tâm trạng khó chịu này cứ thế kéo dài đến buổi sáng của cuộc họp thường niên.
Bởi vì chỉ còn vài ngày nữa là tết, nên ngoài những khách hàng quan trọng ra thì công ty không nhận thêm đơn hàng nữa.
Người mới như Thẩm Ngọc Lam không có bất kỳ khách hàng lớn nào nên hai ngày nay, cô không đến công ty.
Ăn sáng xong, Thấm Ngọc Lam giặt giẻ lau nhà, mang ra ban công phơi cho ráo nước thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô mở cửa ra, thấy Sở Tịnh Khuynh đứng ngoài cửa, cô có chút ngạc nhiên: “Tịnh Khuynh, sao cậu lại đến đây?”
Sở Tịnh Khuynh thấy cửa mở liền bước vào nhà, xoa xoa tay rồi thay giày, thấy chỗ thay giày có dép của đàn ông, anh ta nhướng mày nhìn Thẩm Ngọc Lam.
“Sao lại có dép đàn ông ở đây?”
Thẩm Ngọc Lam cũng khó hiểu, hướng theo ánh mắt của anh ta, nhìn sang đôi dép nam đang ở trên kệ, chắc là do trước đây Ninh Nhất Phàm sai người đi mua.
Cô liền chột dạ: “Chắc là của chủ nhà” Cô ngượng ngùng sờ tại, xoay người bước vào bật đèn phòng khách.
Ninh Nhất Phàm là chủ nhà, cô không lừa anh ta, cô tự giải thích trong lòng.
Cô rót cho Sở Tịnh Khuynh cốc nước ấm, rồi tự rót cho mình một cốc, nhấp một ngụm rồi quay sang hỏi Sở Tịnh Khuynh:
“Tịnh Khuynh cậu qua đây có việc gì không?”
Sở Tịnh Khuynh hai tay ôm cốc nước, xoay đi xoay lại, nhìn căn nhà từ trên xuống dưới liền chuyển chủ đề.
“Căn nhà này rất tốt, thuê cũng nhiều tiền phải không?” “Cũng tốt.” “Xem ra SK đối xử với nhân viên mới không tệ”
Thẩm Ngọc Lam không trả lời anh ta, cô vẫy vẫy tay: “Cậu cứ tự nhiên, tôi đi vệ