“Bác à, cháu đã yêu người khác rồi, cháu rất có lỗi với Nhã Uyên” Ninh Nhất Phàm ngắt ngang lời của ông Cao, giọng nói trầm thấp nhưng rất nghiêm túc.
Ông Cao nhìn chằm chằm Ninh Nhất Phàm, đột nhiên nhớ tới trước đây con gái ông nhắc tới mẹ ruột của Ninh Thiên Vũ, thế là ông ngập ngừng hỏi: “Người cháu yêu, có phải là mẹ ruột của Thiên Vũ không?” Ninh Nhất Phàm liếc nhìn một cái, lắc đầu: “Không phải”.
“Nhất Phàm, mười bốn năm trước, chính cháu đòi bằng được sau khi Nhã Uyên nhà ta trưởng thành sẽ lấy nó, Nhã Uyên nó cũng là một đứa cố chấp, nhiều năm như vậy, hầu như chỉ quay quanh một mình cháu, cháu nói không cưới là không cưới, vậy cháu có nghĩ đến cảm nhận của nó không?” Thấy con gái mình bị người ta từ hôn như thế, thân là một người ba, trong lòng ông Cao thấy tức giận không nói lên lời, nhưng vì thân phận của Ninh Nhất Phàm, ông ta không dám động tay, nên đành ngấm ngầm chịu đựng, nhưng với thân phận là ba, lúc này ông nhất định phải nói vài lời cho con gái mình.
“Bác có thể nói là do nhà gái từ hôn về phần lý do bác nói gì cũng được, như vậy sẽ không ảnh đến cuộc sống sau này của Nhã Uyên” Ninh Nhất Phàm dường như đã sớm nghĩ ra lời bào chữa cho mình nên ngay sau khi ông Cao nói xong anh liền tiếp lời.
“Nhưng mà Nhã Uyên yêu cháu” Đối với thái độ như vậy của Ninh Nhất Phàm, ông Cao rất tức giận, không còn quan tâm đến thân phận của mình, liền lớn tiếng nói.
“Nhưng cháu không yêu cô ấy, lẽ nào cưới cô ấy không phải là hại cô ấy sao?” Đôi môi mỏng của Ninh Nhất Phàm khẽ mở, ánh mắt nhìn nhìn thẳng vào ông Cao.
Lúc này, ông Cao không nói lên lời.
“Giấy sở hữu cổ phần chuyển nhượng ở trên bàn phiền bác đưa cho Nhã Uyên, vài ngày nữa trong cuộc họp thường niên hãy bảo Nhã Uyên nói ra việc hủy bỏ hôn ước” Nói xong anh quay người rời đi.
Ông Cao siết chặt tay thành nắm đấm,