“Cho nên, đến kì nghỉ hè cậu đến khách sạn làm nhân viên phục vụ sao? Bởi vì ba cậu không cho cậu tiền sinh hoạt hay tiền học sao?” Thẩm Ngọc Lam ngẫm lại nhưng vẫn hỏi.
Sở Tịnh Khuynh xoa xoa đầu cô, mỉm cười: “Vẫn chưa ngốc, ba tôi nói, mặc kệ tôi, còn tôi thì mỗi ngày đều muốn gặp cô, không còn cảnh nào khác chỉ đành tự đi kiếm tiền thôi.”
Mũi Thẩm Ngọc Lam chua xót, mặc kệ có có yêu người đàn ông này hay không, một người đàn ông vì cô mà trả giá như vậy, cô vẫn cảm động không nói nên lời.
“Tôi một chút cũng không muốn làm chủ tịch hội học sinh gì đó đâu, thế nhưng...muốn gặp cô, muốn gặp cô hằng ngày, cho nên tôi phải làm tốt.
Tôi cũng không thích chơi bóng rổ, thế nhưng cô thích xem nên tôi cũng đi học..” Anh ta tiếp tục nhớ lại.
Mắt Thẩm Ngọc Lam đỏ hoe, trong lòng mắng anh ta đúng là một tên ngốc nhưng cũng cảm thấy đúng là vận mệnh trêu ngươi, nếu như có thể gặp nhau sớm một chút, nếu như có thể sớm hơn một chút chút thôi...
Có lẽ, nói không chừng bây giờ cô sẽ động lòng, nhưng trong lòng cô đã định trước chỉ có thể có một người mà thôi.
Lòng cổ, ngày hôm đó đã giao cho Ninh Nhất Phàm rồi.
Cô hít một hơi thật sâu: “Đi thôi, buổi tối tối đi với cậu.” Coi như đó là sự bù đắp nho nhỏ của cô đối với những nỗ lực của anh ta trong nhiều năm như vậy.
Trong lòng cô xúc động rất sâu rất sâu, cho dù chẳng liên quan gì đến tình cảm cả.
“Cô đồng ý rồi sao?”
Sau khi Thẩm Ngọc Lam gật đầu, Sở Tịnh Khuynh đột nhiên ôm lấy cô, tại chỗ Xoay một vòng.
Trong sáu năm qua đây chính là ngày mà anh ta vui vẻ nhất.
“Được rồi, cậu mau thả tôi xuống đi” Cũng may, toàn bộ mọi người trong tổ kịch đều đã rời khỏi rồi.
“Nhưng mà, cậu phải giúp tôi giải quyết tốt hậu quả, không thể để người ta tra được tôi”