Dường như biết cô sẽ hỏi vấn đề này, Sở Tịnh Khuynh nhún vai: “Liên tưởng được rồi thì sao chứ? Trên thế giới này chỉ có mình tôi biết, còn cô, là ai chứ?”
Sở Tịnh Khuynh nói đến đây, trên mặt lộ vẻ tươi cười cực kỳ đắc ý, tưởng tượng đến trên thế giới này chỉ có mình anh ta có thể thưởng thức được người phụ nữ xinh đẹp này, nhiều năm nhớ nhung như vậy, dường như lúc này một phút cũng cảm thấy đáng giá.
“Diệp Lâm, cô cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ hủy hôn rồi sẽ mang cô ra nước ngoài, đến một nơi mà không ai quen biết chúng ta, được không?”
Cho anh ta một chút thời gian sao, Thẩm Ngọc Lam đột nhiên nghĩ tới Ninh Nhất Phàm cũng từng nói với cô như vậy, nhất thời cảm thấy bản thân đi đâu, cũng có cảm giác mình chính là Tiểu tam, lẽ nào cô vốn dĩ là Tiểu tam sao?
Cười lạnh một tiếng: “Tịnh Khuynh, tôi đã sinh con rồi, không xứng với cậu đâu”.
Sở Tịnh Khuynh gật đầu: “Yên tâm, tôi biết vì sao lại có Ninh Thiên Vũ, tôi sẽ không để ý đầu”
Nhìn anh ta, Thẩm Ngọc Lam có chút bất đắc dĩ, cô vốn dĩ còn muốn nói, cô và Ninh Nhất Phàm đã không còn trong sạch nữa, định mở miệng nói ra nhưng cuối cùng lại nói: “Cậu biết anh họ cậu thích tôi mà!”
“Vậy thì sao chứ? Bây giờ tình hình của tôi tốt hơn anh ấy nhiều, Ngọc Lam, chị dâu tôi đã cứu anh họ, mặc dù giữa họ không có tình yêu nhưng chị dâu tôi thích anh ấy, cô cảm thấy chị ấy có thể từ bỏ anh họ sao?”
Anh ta dùng một chút, lại nói tiếp: “Hơn nữa, nếu anh họ tôi thực sự vì cô mà cùng với chị dâu từ hôn, vậy thì cả cuộc đời này trong lòng anh ấy, vẫn sẽ có hình bóng của chị dâu.
Cô có thể dễ dàng tha thứ cho anh ấy không?”
Cổ họng Thẩm Ngọc Lam đắng chát, giờ khắc này có đúng là tìm không được lời nào đáp trả Sở Tịnh.
Khuynh, bởi vì những gì anh ta nói đều là sự thật, cũng