Nhưng Ninh Nhất Phàm đè cô xuống không chịu thả, chân mày hơi nhếch lên: “Ngọc Lam, em có muốn biết cảm giác của tôi như thế nào không?” Anh đột nhiên hỏi, Thẩm Ngọc Lam còn chưa kịp mở miệng trả lời, anh đã lại nói tiếp: “Là lúc nào cũng muốn được gặp em, làm bất cứ việc gì cũng không tập trung được, tôi lớn đến từng này rồi nhưng đây vẫn là đầu tiên bị như vậy.”
Thẩm Ngọc Lam không nhìn thấy vẻ mặt của anh, cô vẫn như cũ dùng hai tay cố gắng đẩy anh ra, nhưng trong lòng lại thầm cảm thấy vui, thì ra, không chỉ có cô bị như vậy, thì ra, ngay cả Ninh Nhất Phàm lợi hại đến thế, cũng vẫn sẽ bị như vậy.
Ngừng lại một chút, cô cố làm ra vẻ bình tĩnh trả lời: “Ninh Nhất Phàm, rốt cuộc anh thích tôi ở điểm gì?”.
Khóe miệng Ninh Nhất Phàm hơi nhếch lên, âm thanh chậm rãi phát ra: “Em lương thiện, em đơn thuần, em mạnh mẽ...!Bất kể là điều gì, tôi cũng đều thích”
Thẩm Ngọc Lam nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, ép cho bản thân bình tĩnh lại: “Những thứ này, Cao Nhã Uyên cũng có”.
Nói xong, cô kéo bàn tay đang đặt ngang hông ra: “Anh buông ra, tôi đi tắm”
Ninh Nhất Phàm lắc đầu: “Ngọc Lam, nếu như chúng ta ở cùng nhau, em sẽ lập tức trở thành mẹ của Thiên Vũ, như vậy không tốt sao?”
Khóe miệng Thẩm Ngọc Lam nhếch lên, dù cho có không ở cùng với anh, cô vẫn là mẹ của Ninh Thiên Vũ, là mẹ ruột.
“Ninh Nhất Phàm, tối nay anh không trở về sao?” Cô nhắc nhở anh, dường như cũng không muốn trả lời câu hỏi của anh.
Ninh Nhất Phàm buông cô ra, toàn bộ cơ thể nằm lên trên giường: “Hôm nay đến đây gặp em, tôi không mang thuốc theo, vì vậy tối nay cần có em”
Cần cô? Cái này có thể trở thành lý do sao?
Thẩm Ngọc Lam trừng mắt liếc anh một cái, tại sao trước kia lại không phát hiện ra người đàn ông này.
lưu manh như vậy chứ?
Cô cầm đồ rửa mặt và túi đồ trang điểm lên, nhanh chóng chạy vào phòng vệ sinh, đóng cửa rồi khóa lại.
Ninh Nhất Phàm nghe thấy âm thanh khóa cửa kia, ánh mắt sâu thẳm.
Ở giữa phòng