Ninh Nhất Phàm nắm lấy tay cô, đặt lên bên ngoài bờ ngực trần của mình: “Em nói xem?”
Thẩm Ngọc Lam trước tiên là choáng váng, dời tầm mắt xuống dưới thì cảm nhận được độ nóng từ lòng.
bàn tay truyền tới, theo phản xạ cô thu tay lại.
“Ninh Nhất Phàm, anh...!Anh vô liêm sỉ” Nói xong cô nghiêng người sang một bên, dịch qua mép giường rồi quay lưng về phía anh.
Vừa mới bắt đầu nhắc nhở mình phải giữ vững tỉnh táo, lúc sau mí mắt đã càng ngày càng nặng, càng ngày càng chìm sâu.
Khi Thẩm Ngọc Lam tỉnh lại lần nữa thì đã là sáng sớm ngày thứ hai.
Đôi mắt cô chậm rãi mở ra, nghiêng đầu thì đã thấy Ninh Nhất Phàm ăn mặc chỉnh tề ngồi ở một bên trên ghế sô pha đọc sách, vẻ mặt chăm chú, người đàn ông này đúng thật là 360 độ không hề có một góc chết, bất kể là nhìn sang từ góc độ nào cũng thấy được vẻ hoàn hảo như vậy.
Cảm giác được có người đang nhìn mình, Ninh Nhất Phàm đóng quyển sách trong tay lại đặt xuống bên cạnh, sau đó anh đứng dậy, nhìn Thẩm Ngọc Lam đang hốt hoảng quay đầu đi, khóe miệng anh nhẹ nhàng cong lên, một bên đầu gối quỳ ở trên giường.
Anh cúi người, hôn lên mặt cô một cái: “Tôi phải trở về thành phố C xử lý một số công việc của công ty, em mau dậy ăn chút gì đi”.
Nói xong anh ngồi dậy, cởi quần áo ra, thờ ơ nói: “Buổi tối tôi lại tới đây với em”.
Thẩm Ngọc Lam quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào anh: “Ninh Nhất Phàm, có phải đàn ông đều cảm thấy phụ nữ ở bên ngoài tốt hơn so với phụ nữ ở nhà đúng không?”.
Ninh Nhất Phàm đang cài cúc áo trên tay áo sơ mi, nghe thấy cô nói như vậy, anh nghiêng đầu, hơi ngẩn ra rồi quay sang nhìn cô: "Sao em thấy vậy?”
“Tổng giám đốc Cao dịu dàng như vậy, hào phóng, lại lương thiện, biết quan tâm chăm sóc, thân hình cũng đẹp, nhưng mà...”
Cô cúi đầu, dừng lại một chút: “Nhưng mà, anh không hề chạm vào cô ấy, nhưng lại tìm người phụ nữ khác ở bên ngoài”.
Ninh Nhất Phàm nhíu mày, bước những bước dài, đi tới mặt trước Thẩm