Phi Vũ nhẹ nhàng ôm lấy Mộc Thuần, động tác cẩn thận như chạm vào đồ dễ vỡ. Nhìn cả người cô ướt sũng đầy chật vật, tay thì chảy máu không ngừng, anh có cảm giác vô cùng khó thở. Bình thường anh còn không dám động mạnh làm cô đau, vậy mà tên khốn kia dám…
Thở hắt ra một hơi, ánh mắt Phi Vũ dần đỏ lên. Anh ngẩng đầu nhìn Tô Dương, hắn cũng đang ở trên tầng quan sát bọn họ. Sau khi làm ra loại chuyện ép uổng con gái nhà lành như thế, bị bao nhiêu người phát giác mà hắn vẫn chẳng mảy may sợ hãi. Có lẽ đây không phải lần đầu tiên hắn dựa vào gia thế của bản thân gây sự với người khác.
Thấy Phi Vũ nhìn mình, Tô Dương khinh thường hừ một tiếng rồi giơ ngón giữa lên:
“Mẹ kiếp! Nhìn cái gì mà nhìn?”
Phi Vũ không nhúc nhích, ánh mắt lạnh lùng quét qua khuôn mặt đê tiện của Tô Dương rồi rũ mi, cúi đầu kiểm tra cơ thể của Mộc Thuần. Xe cứu thương rất nhanh đã đến nơi, anh phối hợp với bác sĩ đỡ cô lên cáng cứu thương, nói mình là chồng của cô.
Trong quá trình này, một vị y tá nhìn thấy tay của Phi Vũ cũng có vết thương thì hỏi:
“Anh có cần cầm máu trước không?”
“Không cần.”
Phi Vũ lắc đầu, ngồi trên xe cứu thương cùng Mộc Thuần đến bệnh viện. Tô Dương sẽ không chạy khỏi nơi này, anh tính sổ với hắn ta sau, bây giờ quan trọng là xem Mộc Thuần thế nào rồi.
Anh kiểm tra sơ qua quần áo trên người Mộc Thuần nhưng không thấy điện thoại đâu, chỉ có thể quay sang nói với vị y tá đang sơ cứu cho cô:
“Xin lỗi, không biết cô có thể cho tôi mượn điện thoại một chút không?”
“À? Được chứ.”
Y tá đưa điện thoại của mình cho anh, bởi vì khuôn mặt của anh vô cùng đẹp trai nên cô nàng có chút ngẩn ra, lát sau mới quay lại xem tình hình của bệnh nhân. Về cơ bản thì người này cũng không gặp nguy hiểm gì, chỉ là chấn thương vài nơi.
Phi Vũ bấm số, phải gọi đến lần thứ ba bên kia mới bắt máy và hỏi:
“Ai vậy?”
“Là tôi.”
Giọng của Phi Vũ có chút âm trầm đáng sợ, người bên kia cung kính:
“Thiếu gia? Có chuyện gì sao?”
Từ hôm trước quản gia đã biết chuyện Phi Vũ còn sống, cho nên không ngạc nhiên mấy khi nghe giọng anh. Vì tránh để chú ruột của mình tìm ra vị trí hiện tại, anh cẩn thận hỏi:
“Xảy ra chút chuyện, có gửi người đến chỗ tôi được không?”
“Xin lỗi, tôi vô dụng, hiện tại vẫn bị ông ấy theo dõi sát sao, rất khó để đưa người đến chỗ thiếu gia.”
Phi Vũ nhìn Mộc Thuần nằm im lìm trước mắt mình, ừm khẽ một tiếng rồi nói:
“Cần bao nhiêu lâu mới cắt đuôi được ông ấy?”
“Nhiều nhất ba ngày nữa.”
“Ừ, được rồi. Tôi sẽ liên lạc lại cho chú sau.”
“Vâng.”
Cuộc đối thoại ngắn ngủi khiến Phi Vũ hơi nhăn mày, anh trả lại điện thoại cho y tá rồi đăm chiêu suy nghĩ. Ba ngày nữa mới có thể cử người đến đón anh, hiện tại anh cũng không dám tiết lộ vị trí của bản thân vì sợ chú ruột phục kích. Không có thuộc hạ thật khó chịu, mọi việc đều phải tự xử lý.
Đến bệnh