Trong phòng chỉ có một cái ghế duy nhất, Phi Vũ đi đến ngồi xuống, không ai dám lên tiếng ngăn cản anh. Anh đưa tay ngoắc người đàn ông kia lại gần, động tác hết sức hời hợt lại làm ông sợ run. Ở trong giới này mấy chục năm rồi nhưng ông chỉ thấy qua ba người có thân thủ tốt như người này, một là ông chủ của ông, hai là bạn tốt của ông chủ.
Phi Vũ không muốn phí thời gian, trực tiếp ra lệnh:
“Cho các người một tiếng, mang Tô Dương đến đây.”
Thái độ của anh thật sự không tốt lắm, sắc mặt cả ba người đều tối sầm lại. Phi Vũ chỉ vào từng người một, nói:
“Số một, số hai và số ba, các người không muốn giống số bốn, số năm nhập viện thì nghe lời đi.”
Anh không có hứng thú nhớ tên từng người, sau khi nói xong thì rút từ trong người ra một con dao găm nhỏ, đặt nó trên tay xoay một vòng.
Số một là tên cầm đầu, thấy động tác thuần thục của Phi Vũ thì mồ hôi lạnh thấm ra sau lưng, vội vã nói:
“Tôi biết rồi, cậu chờ ở đây, tôi đi ngay.”
Phi Vũ bật cười nhìn bọn họ, ngoắc ông ta:
“À? Quên nói, số một ở lại đây.”
Trong tay không có con tin thì không được, Phi Vũ đâu dễ dàng để họ rời khỏi đây và chạy trốn. Anh hiện tại chỉ đến một mình, rất có thể sẽ bị đánh úp, nhưng nếu nắm cái mạng của tên cầm đầu thì an toàn hơn nhiều.
Số một hiểu dường như bọn họ đã đụng người không nên đụng, ra hiệu cho đàn em đi nhanh. Hai người kia cắn chặt răng liếc mắt nhìn nhau, sau khi bàn bạc một chút thì chạy vội ra ngoài.
Số một ngồi bên cạnh Phi Vũ, không ngừng quan sát anh. Không có hình xăm tượng trưng cho thân phận, cũng chẳng biết là người của nhà nào.
Phi Vũ cười khẽ: “Ông có vẻ rất cẩn thận.”
Nụ cười trên khuôn mặt lạnh lùng ấy thật khiến người khác cảm thấy khó chịu, số một nhăn mày nhìn anh, đồng thời khuyên nhủ:
“Tôi không biết chỗ dựa của cậu là gì, cậu là ai, nhưng ở khu vực này, gia đình của Tô Dương rất cố tiếng nói. Cậu đánh chó nên nhìn mặt chủ.”
“À?” Phi Vũ miết ngón tay lên bàn, hỏi: “Các người làm việc cho ai?”
Số một ngồi thẳng lưng lên:
“Tôi là người của Thành ca, nếu cậu cũng biết ông ấy thì chúng ta có thể thử nói chuyện đàng hoàng.”
Phi Vũ cấp tốc suy nghĩ, quanh khu vực này quả thật cũng có một băng đảng có tiếng, lông mày hơi nhếch lên:
“Thành ca mà ông nói là La Thành?”
Số một khá ngạc nhiên vì người này biết tên của ông chủ mình:
“Cậu quen biết Thành ca?”
“Không quen.”
Phi Vũ không quen mấy tên giang hồ chuyên đi thu tiền bảo kê và cho vay nặng lãi này, chẳng qua từng nghe thấy ở đâu