Trong sảnh im lặng đến nỗi tiếng mưa bên ngoài trở nên thật ồn ào, Phi Vũ nhìn bóng lưng của người con gái kia, thấy bảo vệ liếc về phía mình như đang xin ý kiến phải làm sao, anh phẩy tay:
“Sau này nghe lời Vương tiểu thư, chặn người kia đừng cho vào công ty.”
“Vâng.” Bảo vệ gật đầu.
Vương Cẩm thấy vậy càng quá quắt hơn:
“Bây giờ đuổi cô ta đi luôn đi, còn chờ gì nữa? Loại người giả vờ quen biết Phi Vũ thế này mỗi ngày đều có, ai cũng mặt dày ngồi trước cửa công ty thì còn ra thể thống gì nữa?”
Bảo vệ đang muốn nói trời mưa lớn như vậy đuổi người ta đi ngay cũng có chút kỳ cục, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Vương Cẩm quét tới, chỉ đành cúi đầu. Ông đi về phía cửa chính, còn Vương Cẩm thì ôm eo Phi Vũ làm nũng:
“Anh xem thái độ của bảo vệ kìa! Còn định cãi lời em nữa.”
“Đang ở công ty, đừng ôm ấp.” Phi Vũ mỉm cười hòa nhã, duỗi tay tách Vương Cẩm ra, mặc dù đây là ân nhân cứu mạng của anh, nhưng anh không thích người khác chạm vào thân thể mình khi chưa có sự cho phép.
Vương Cẩm ngoan ngoãn đứng sang bên cạnh, hai người đi từ cửa nhỏ bên hông ra.
Lúc này, Mộc Thuần đang bị nước mưa bên ngoài bắn trúng giày, cô loay hoay không biết phải làm sao thì đột nhiên nghe được tiếng mở cửa. Quay đầu sang, bảo vệ quan sát cô rồi khó xử nói:
“Cô nên đi rồi, đừng đứng trước cửa công ty chúng tôi nữa.”
“Tôi…” Mộc Thuần hơi xấu hổ. “Được rồi.”
Nhìn bên ngoài trời mưa không dứt, bên thân lại chẳng có cây dù nào, cô thở dài một hơi, dùng tay che đỉnh đầu rồi chạy đi. Nước lạnh tạt vào mặt cô khiến toàn thân cô lạnh lẽo và khó chịu. Cô chạy được một đoạn mới nhìn thấy bến xe buýt để vào trú tạm, lúc này toàn thân đã ướt đẫm.
Mộc Thuần cảm giác như mình đến thành phố này là một sai lầm. Hối hận không? Một chút. Khi mà người cô muốn gặp không ở đây, cô thấy hụt hẫng vô cùng.
“Thật là…” Mộc Thuần vén mái tóc ngắn qua tai, cố bắt taxi để trở về.
Lúc này, một chiếc xe định dừng lại, nhưng khi thấy cô đã ướt đẫm thì vội nói:
“Xin lỗi, đã có khách đặt trước rồi.”
Tài xế nhấn ga lao vụt đi trước ánh mắt tuyệt vọng của Mộc Thuần. Chắc có lẽ thấy cô đang ướt mem, sợ làm bẩn xe nên mới từ chối đón cô.
Bây giờ làm thế nào? Chắc lên xe buýt sẽ không bị đuổi xuống đó chứ? Mộc Thuần đau đầu, cô lục tìm điện thoại, cẩn thận nhìn xem thời gian xe buýt sẽ đến.
Đúng lúc ấy, một chiếc xe màu đen chạy đến dừng bên đường. Mộc Thuần không nhìn thấy tình cảnh bên trong, nhưng người cầm lái nghiêng đầu nói chuyện cùng bạn mình vô tình lướt mắt qua