Ngồi trên xe, không khí giữa hai người dần trở nên kỳ quặc vì không biết nói gì. Đặng Thiên Tường tìm cách mở lời để phá tan sự ngượng ngùng:
“Em gái tôi rất thích cô, ở nhà cứ nhắc cô mãi.”
“Mới chỉ gặp qua một lần, chẳng lẽ là tình yêu sét đánh à?” Mộc Thuần ồ lên.
“Có lẽ vậy.”
Ánh mắt của Đặng Thiên Tường chợt trở nên sáng ngời, nhưng người bên cạnh thì hồn nhiên không để ý, cứ nghĩ hắn đang trêu em gái hắn. Cô cười nói:
“Tiểu Vy thật sự rất xinh đẹp, tôi nghĩ nếu gặp thêm vài lần nữa tôi sẽ động lòng đó.”
Chiếc xe lao vụt đi trong màn mưa dày đặc, sau đó dừng lại trước nhà trọ nhỏ mà Mộc Thuần suýt bị “chặt chém” trước kia. Cô vẫn ở lại đây vì chưa tìm được Phi Vũ, lại ngại chuyển nhà. Cơn mưa khiến nơi này trở nên xập xệ, ẩm thấp và trông càng thêm cũ kỹ. Đặng Thiên Tường mở ô đưa cô đến tận trước cửa nhà trọ, hắn quan sát sơ qua nơi này rồi cười nói:
“Tôi đột nhiên muốn đi ăn ngay bây giờ, cô có phiền không?”
“A? Bây giờ?” Mộc Thuần nhìn chính mình đang ướt đẫm, làm sao đi ăn bây giờ?
Đặng Thiên Tường biết cô nghĩ gì, hắn chủ động nói:
“Tôi ở trong xe đợi cô là được, ba mươi phút có đủ để tắm không?”
Cô gật gật đầu:
“Đủ rồi.”
“Vậy tôi ra ngoài trước.”
Đặng Thiên Tường vô cùng lịch sự, tuy rằng trong lòng ngứa ngáy muốn hỏi Mộc Thuần nhiều thứ, nhưng hắn nhịn được. Vừa quen biết không lâu, quá cởi mở sẽ khiến cô cảm thấy mất tự nhiên.
Trở lại xe, hắn nhấn điện thoại gọi Đặng Tiểu Vy. Bên kia vừa bắt máy đã có tiếng ồn, có vẻ con bé đang đi chơi ở đâu đó cùng đám bạn. Hắn hỏi:
“Em biết gì về Mộc Thuần? Tóm tắt cho anh biết một chút.”
“Á à? Sao hôm nay anh lại hỏi về người ta thế hả? Hôm qua em hỏi anh có muốn làm quen với chị ấy không thì ai đã cảnh cáo em không được suy diễn lung tung?” Đặng Tiểu Vy được dịp trêu anh trai.
“Anh nhớ em nói thích bộ son mới, bản giới hạn của MAC?”
“Chiếc túi của Gucci hôm trước em nói...”
“Đều mua cho em.” Đặng Thiên Tường cười lắc đầu.
“Chị Mộc Thuần hai mươi lăm tuổi, là dân ở nơi khác đến, là một vùng ven biển. Chị ấy qua thành phố S là để tìm người thân đó.”
“Người thân? Ở nơi này?” Đặng Thiên Tường nhếch lông mày. “Em có biết là tìm ai không?”
“Cái này em không hỏi, dù sao cũng chỉ mới quen biết thôi.”
“Được rồi, cảm ơn em.”
Nói đến đây, Đặng Thiên Tường tắt máy rồi nhìn vị trí bên cạnh. Hắn tìm khăn giấy lau khô ghế ngồi bên cạnh, đợi đến lúc Mộc Thuần trở lại, cô cầm khăn tay và có chút kinh ngạc:
“Ghế khô nhanh như vậy?”
“Ừm.”
Đặng Thiên Tường liếc mắt qua, thấy Mộc Thuần mặc một cái áo hở vai màu đen, tay dài, nửa dưới của áo ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, cô mặc quần jean tối màu. Đặng Thiên Tường ngửi thấy mùi