Bạch Dạ Kình nhìn dáng vẻ khẩn trương đến muốn mạng của cô liền cố ý không quan tâm tới cô mà nói chuyện với Hạ Đại Bạch: “Lúc ăn và ngủ không được nói chuyện.”
“Khi ngủ không được nói chuyện? Nhưng rõ ràng tối hôm qua ba mẹ vẫn luôn lẩm bẩm a ơ trong miệng mà.” Hạ Đại Bạch giương giọng, ngẩng đầu nhỏ nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, cuối cùng dừng ở trên người Hạ Tinh Thần: “Đại Bảo, tối hôm qua có phải ba lại bắt nạt mẹ hay không? Hình như con nghe được mẹ nói ‘không cần như vậy’…”
Da mặt Hạ Tinh Thần tê dại, cả khuôn mặt tức khắc đỏ bừng.
Cô giật giật khóe môi muốn nói gì đó nhưng nhìn chằm chằm vào ánh mắt ngây thơ của con trai, cô lại chẳng thể nói nổi một chữ, vô cùng xấu hổ.
Em chính là ánh sáng của anh, vạn năm không bao giờ đổi thay, bây giờ và mãi mãi.
Cuối cùng Hạ Đại Bạch vẫn hồn nhiên không hề cảm thấy bản thân đã nói sai, thấy biểu cảm của cô như vậy thì chỉ tưởng cô thực sự bị bắt nạt rồi.
Hàng mi xinh đẹp của cậu bé nhíu chặt lại rồi xoay mặt qua, mang theo dáng vẻ lời lẽ chính đáng, bênh vực kẻ yếu nhìn ba của mình: “Tiểu Bạch, sao tối hôm qua cha lại khi dễ Đại Bảo của con?”
“Không phải con nói ba khi dễ mẹ con sao, con hỏi cô ấy đi!”
Hạ Tinh Thần thật muốn cắn anh thêm hai cái nữa.
Con người này vậy mà lại đá quả bóng qua cho cô!
Hạ Đại Bạch quay đầu nhìn Hạ Tinh Thần, cô giả vờ không nghe thấy rồi vội vàng cúi đầu tiếp tục ăn bữa sáng.
Hạ Đại Bạch lại xoay đầu qua, hiên ngang lẫm liệt “dạy dỗ” người nào đó: “Tiểu Bạch, cô giáo nói bắt nạt phụ nữ không được xem là nam tử hán.
Thực xấu hổ!”
Bạch Dạ Kình không thể nhịn được nữa, cầm một cái bánh bao nhỏ ném vào miệng cậu bé: “Chờ con trưởng thành rồi thì con sẽ biết, không “bắt nạt” phụ nữ thì đàn ông mới xong đời! Mẹ con sẽ khóc!”
Hạ Tinh Thần khóc không ra nước mắt, Lãnh Phi đứng ở phòng khách nhất thời không kiềm chế được, cười ra tiếng.
Hạ Đại Bạch vẫn không hiểu ra sao, cái gì cũng không hiểu, truy hỏi: “Vì sao đàn ông nhất định phải bắt nạt phụ nữ? Nam tử hán có muốn bắt nạt thì chỉ có thể bắt nạt đàn ông a!”
“Nếu con muốn “bắt nạt” đàn ông thì cũng có thể, chúng ta đều tôn trọng con.
Nhưng cảm giác không giống nhau, con tự mình nghĩ kỹ.”
“Cái gì mà cảm giác không giống nhau? Con nghĩ rất rõ, muốn bắt nạt phụ nữ thì còn không bằng bắt nạt đàn ông!”
Ngay lúc Bạch Dạ Kình còn muốn nói tiếp thì Hạ Tinh Thần đã không nghe nổi nữa.
Ngón tay cô bấu chặt mặt bàn: “Bạch tiên sinh, Tiểu Đại Bạch tiên sinh, lúc ăn và ngủ không nói chuyện, đề tài này đến đây là kết thúc, được chứ?”
“Được rồi.” Hạ Đại Bạch nghiêng đầu nhỏ qua một chút: “Chỉ cần mẹ không làm Tiểu Bạch tức giận là được.
Nhưng… Tiểu Bạch, ba phải ngoan, về sau không cho phép bắt nạt Đại Bảo nhà chúng ta.”
“Nhưng không chỉ ba bắt nạt mẹ con, mẹ con cũng khi bắt nạt mà.” Bạch Dạ Kình liếc mắt nhìn Hạ Tinh Thần một cái, ngón tay thon dài kéo áo sơmi lộ ra bả vai cho con trai nhìn: “Nhìn thấy không?”
Trên vai là dấu cắn tối hôm qua của cô, còn là liên tiếp.
Muốn bao nhiêu ái muội có bấy nhiêu ái muội.
Lỗ tai Hạ Tinh